Chương 5: (Vô Đề)

Nói cho chính xác thì câu trả lời đầy đủ của Giang Trì Cảnh phải là: "Tất nhiên là không rồi."

Vài ngày nữa thôi, hẳn Trịnh Minh Dịch sẽ phát hiện trong nhà tắm và phòng vệ sinh không có thiết bị theo dõi nào cả. Ở lâu thêm một chút hắn cũng sẽ nhận ra, những nơi có lắp đặt camera cũng sẽ tồn tại thứ gọi là góc chết, có máy thậm chí đã bị hỏng.

Đây cũng chẳng phải bí mật gì to tát. Lí do nhà tù vẫn không cải tiến hệ thống theo dõi đơn giản là vì quản giáo ở khắp mọi nơi, chưa kể còn có đội tuần tra túc trực 24/24 nên có camera quan sát hay không cũng chẳng quá quan trọng.

Quản giáo ở nhà tù phía Nam hiếm khi dựa vào thiết bị theo dõi để làm tốt công việc, nên có một bí mật mà chỉ Giang Trì Cảnh mới biết, còn những người khác thì không. Ấy là trong thư viện nằm ở góc lầu 2 của tòa nhà công vụ, đi sâu vào sẽ thấy có một nhà kho bị nhóm phạm nhân chiếm dụng.

Ban đầu nhà kho chỉ để đựng mấy vật dụng lau chùi như cây lau nhà, xe đẩy vệ sinh các thứ, nhưng chẳng biết từ khi nào mấy phạm nhân phụ trách dọn dẹp đã chuyển những dụng cụ ấy đi nơi khác, chỉ để lại hai chiếc tủ cabinet trong căn phòng trống hoác.

Mỗi lần đến thời gian nghỉ giải lao vào mùa đông giá lạnh hay lúc hè nắng gắt, nếu không muốn phơi mình hứng gió hay chịu nắng ngoài sân tập và cũng không muốn đến thư viện ngồi đọc sách, một số phạm nhân sẽ chọn đến nhà kho này để tám chuyện. Lâu dần trong nhà kho xuất hiện thêm cả tấm thảm trải dã ngoại, có người thậm chí còn cả mang đồ ăn vặt tới. Căn nhà kho cứ thế trở thành phòng giải trí cho đám phạm nhân nghỉ ngơi.

Lúc Giang Trì Cảnh mới được điều đến nhà tù phía Nam, anh có phản ánh chuyện này với trưởng ngục. Phòng giải trí không có camera theo dõi thì chẳng khác nào đang biến chỗ ấy thành thiên đường cho đám phạm nhân. Nhưng ngặt nỗi căn phòng này đã tồn tại nhiều năm rồi cũng chưa xảy ra sự cố gì lớn lao, trưởng ngục không muốn kích động tâm tư phản kháng của đám phạm nhân nên đành phớt lờ ý kiến của Giang Trì Cảnh. 

Thế là anh bèn tự mua một chiếc camera ngụy trang thành hình ốc vít và lắp đặt bên trong phòng giải trí để quay lại hình ảnh những phạm nhân có hành vi trái với nội quy. Giang Trì Cảnh từng bắt được vài kẻ lén hút thuốc bên trong, nhưng những vi phạm nhỏ nhặt như vậy không đủ làm lí do để chấn chỉnh lại căn phòng này. 

Dần dà Giang Trì Cảnh cũng từ bỏ ý định xen vào chuyện của người khác, chỉ là chiếc camera hình ốc vít kia vẫn yên vị ở đó. Mỗi khi đến thời gian nghỉ giải lao của phạm nhân, anh sẽ mở máy tính xem họ làm gì trong phòng giải trí.

Nói đây là nhìn trộm cũng đúng mà bảo là theo dõi cũng chẳng sai, nhưng tựu trung Giang Trì Cảnh không cảm thấy áy náy bởi những kẻ này đều là phạm nhân, không giống như chàng hàng xóm của anh…

À thôi, hàng xóm của anh giờ cũng là phạm nhân mất rồi.

Trở lại khu vực làm việc tại thư viện sau khi ra khỏi phòng họp, Giang Trì Cảnh mệt mỏi ngả người xuống ghế, anh chán nản xoa huyệt thái dương.

Hàng loạt cú sốc từ mấy hôm trước gom góp lại và bùng nổ một lượt. Hình ảnh quý ngài họ Trịnh trong bộ âu phục chỉnh tề và Trịnh Minh Dịch trong bộ đồng phục phạm nhân liên tục đan xen trong tâm trí Giang Trì Cảnh, trong thoáng chốc anh không thể phân biệt được ai mới là hàng xóm của mình.

Đang yên đang lành sao hắn lại phạm tội nhỉ?

Giang Trì Cảnh nhanh chóng ngồi thẳng người, nhặt tập hồ sơ anh vừa ném xuống bàn lên rồi lật đến trang có thông tin của Trịnh Minh Dịch. Chiều cao và cân nặng cũng xêm xêm như số liệu anh áng chừng, nhưng ở phần trình độ học vấn là hai chữ "cấp ba" được viết rõ rành rành.

Chuyện này hoàn toàn khác xa so với dự đoán của Giang Trì Cảnh, bởi anh luôn nghĩ Trịnh Minh Dịch thuộc thành phần ưu tú trong xã hội nên ít ra hắn cũng phải có bằng thạc sĩ ở nước ngoài chứ?

"Sao nào, hình mẫu lý tưởng hả?"

Giọng nói của Lạc Hải bỗng vang lên từ trên đỉnh đầu khiến Giang Trì Cảnh sực tỉnh. Anh thả tờ giấy trong tay ra, từ tốn liếc nhìn Lạc Hải rồi bảo: "Anh coi thường em vừa thôi."

Lúc nói ra câu này Giang Trì Cảnh đã hoàn toàn quên mất việc nửa năm qua mình vẫn luôn xem Trịnh Minh Dịch là người tình trong mộng. 

Lạc Hải thoải mái dựa lưng vào bàn làm việc, y khoanh tay trêu đùa: "Chứ đó không phải là hình mẫu lý tưởng của cậu à? Giống như anh này, vừa cao ráo lại đẹp trai."

Giang Trì Cảnh cầm tập hồ sơ vỗ cái "bộp" vào lưng Lạc Hải: "Biến!"

Thật ra Lạc Hải nói cũng không sai. Y là bạn trai cũ của Giang Trì Cảnh, hiện đang là bác sĩ ở phòng y tế phía đối diện. Hai người được bạn bè giới thiệu và quen nhau, cuối cùng chia tay êm đẹp sau hai năm gắn bó. Lí do chia tay không phải vì một trong hai người có vấn đề hay gì mà chỉ đơn giản là, hai người không hợp tính nhau thôi.

Giang Trì Cảnh là người đề xuất việc chia tay. Bởi anh nhận ra rằng cách anh và Lạc Hải bên nhau không nồng nhiệt như tình yêu đôi lứa mà tựa như anh em chí cốt. Điều quan trọng nhất là, anh rất muốn yêu đương một cách thẳng thắn với đối phương nhưng lại không cách nào nói cho Lạc Hải biết bí mật thích nhìn trộm người khác của mình.

Lạc Hải không ngần ngại đáp ứng đề nghị chia tay của Giang Trì Cảnh. Vì chính y cũng nhận thức được rằng, hai người thích hợp làm bạn bè hơn. Sau chia tay, đôi bên vẫn thi thoảng liên lạc và cũng nhờ Lạc Hải đang công tác ở nhà tù nên mới giúp Giang Trì Cảnh có hướng đi mới. Anh cũng không ngờ trên đời này lại có công việc phù hợp với niềm đam mê của mình đến vậy.

Đặt tập tài liệu xuống bàn, Giang Trì Cảnh dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài cảm khái: "Hắn ta là phạm nhân."

Nếu như trước đây Giang Trì Cảnh còn thấy hơi áy náy với Trịnh Minh Dịch thì giờ đây, cảm giác ấy đã hoàn toàn biến mất. Phạm nhân là phạm nhân, dù hắn ta có nhan sắc vượt trội đến mức nào thì Giang Trì Cảnh cũng chẳng rung động nổi.

"Ừa." Lạc Hải thôi cợt nhả, y cũng thở dài theo, "Hại bao người nhà tan cửa nát."

"Nhiều lắm à?" Giang Trì Cảnh không để tâm đến vụ án này cho lắm nên cũng ù ù cạc cạc.

"Cổ phiếu gần đây nhất liên quan tới vụ việc của hắn ta khiến hai ba người phải nhảy lầu rồi đấy." Lạc Hải nói.

Giang Trì Cảnh sớm biết thị trường chứng khoán tồn tại nhiều rủi ro nên anh chưa bao giờ đụng đến. Nhưng thế giới này luôn tồn tại những con bạc muốn rộng mở tương lai trên sàn chứng khoán, bất chấp nguy cơ sẽ táng gia bại sản. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!