Yến mạch được đổ vào sữa bò, trộn lẫn lộn đến mức sắc trắng của sữa trở nên rối tung rối mù.
Mứt dâu cũng hăng hái nhập cuộc nhưng không thể hòa quyện thành một như sữa bò và yến mạch nên đành nhuộm hồng lên sữa bò.
Sữa bò nhuộm sắc đo đỏ bị yến mạch ngang ngạnh chiếm đoạt mãi cho đến khi từ đầu đến chân sữa bò chỉ toàn hương vị của yến mạch.
Giang Trì Cảnh nằm trên ngực Trịnh Minh Dịch thở nhẹ, cả hai đã lên đỉnh từ lâu nhưng vẫn cứ nằm hổn hển như thế, dường như màn điên cuồng ban nãy đã đốt cháy hết thảy sức lực của đôi bên.
"Mệt không em?" Trịnh Minh Dịch vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi của Giang Trì Cảnh, hắn chạm vào làn da ấy chỉ thấy nóng rẫy và nhớp nháp.
Giang Trì Cảnh biếng nhác "Ừm" một tiếng, xem ra đã cạn kiệt sinh lực đến mức không nói chuyện nổi.
Mới chỉ hai tháng trước thôi, Giang Trì Cảnh còn tin chắc rằng những suy nghĩ đen tối trong mình sẽ không thể hiện thực hóa. Ấy thế mà gã đàn ông mà anh chỉ có thể ngắm nhìn từ xa hóa ra còn máu lửa hơn anh rất nhiều, hắn quyết tâm khai phá từng tấc da thịt trên người anh mới thỏa.
Có lẽ do cả hai đã kìm nén quá lâu nên phòng khách bị vần vò thành một đống hổ lốn. Cà vạt biến dạng, hóa thành một sợi dây thừng. Quyển "Kiến thức nhập môn cờ vây" trên bàn đầy nếp gấp lộn xộn sau khi bị đè ép. Cũng nhờ ơn thầy Trịnh quyết tâm bắt cảnh sát Giang phải đọc sách cho mình nghe, khổ nỗi Giang Trì Cảnh còn chưa đọc hết một trang đã không cầm cự nổi nữa, cứ thế nằm sõng soài trên bàn trà.
Tiếng điều hòa vận hành dần lần át hơi thở dồn dập của cả hai. Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng lấy lại sức, cố mở phần quai hàm đau nhức hỏi: "Anh đói chưa?"
Mạnh mồm khoe khoang sẽ ăn cho thật ngon lành thích chí thế thôi nhưng lâm trận rồi Giang Trì Cảnh mới nhận ra, bản thân vật vã lắm cũng không nuốt hết được, làm gì mà đạt đủ tiêu chuẩn như đã hứa. Thế nên thầy Trịnh rất chi là bất mãn, cộng thêm việc anh quên mang còng tay và dùi cui về, thế là phải nai lưng bù đắp đủ kiểu người ta mới chịu tha cho.
Trời đã vào trưa, Giang Trì Cảnh bị hành hạ cả sáng nên bụng cũng đói cồn cao. Sau khi anh hỏi Trịnh Minh Dịch có đói không, hắn ngừng vuốt ve tấm lưng anh rồi hỏi: "Nhà em có gì để ăn không?"
Giang Trì Cảnh tan làm sớm nên cũng thường hay nấu ăn, nhưng riêng hôm nay anh chẳng muốn bày vẽ gì hết nên héo hon đáp: "Có bít tết đông lạnh trong tủ ạ."
"Anh nấu cho em ăn." Trịnh Minh Dịch nói xong bèn rời ghế sô pha, đi chân trần vào phòng bếp.
Giang Trì Cảnh ngồi dậy, cúi đầu gỡ lớp gạc y tế đang quấn phía dưới: "Bít tết ở ngăn thứ hai của tủ đông đó anh."
"Ừa." Trịnh Minh Dịch mở tủ lạnh, "Tạp dề em để đâu thế?"
"Ở…" Tim Giang Trì Cảnh nhảy dựng, anh nhìn bóng lưng Trịnh Minh Dịch. Quả nhiên người nọ không thèm nhặt áo quần dưới đất lên. Anh lom lom ngó Trịnh Minh Dịch rồi tiếp lời: "Trong ngăn kéo bên cạnh tủ lạnh ấy."
Trịnh Minh Dịch lấy hai miếng bít tết ra, bỏ vào lò vi sóng để rã đông. Sau đó hắn mở ngăn kéo lấy tạp dề, cứ thế tròng vào người. Trịnh Minh Dịch lúc thì quay lưng về phía Giang Trì Cảnh, lúc lại để lộ góc nghiêng mờ mờ ảo ảo. Hắn để trần cả người như thế trông đã quyến rũ lắm rồi, thêm chiếc xiềng điện tử giám sát trên mắt cá nhân lại khiến cảm giác ấy tăng lên bội phần.
Trước đây lúc Trịnh Minh Dịch làm bít tết tại nhà ít ra còn mặc quần, giờ đến nhà anh rồi hắn lại thả rông từ đầu đến chân như đang mơi hàng mời Giang Trì Cảnh nhìn lén.
"Muốn chín mấy phần đây em?" Trịnh Minh Dịch vẫn quay lưng lại hỏi Giang Trì Cảnh.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Hai phần đi." Giang Trì Cảnh dán mắt vào hai cánh mông cong cong như quả đào mật, trong đầu chỉ còn lại mỗi con số hai, bởi vì quả đào mật trước mắt anh có hai khía.
"Hai phần sao?" Trịnh Minh Dịch ngạc nhiên quay đầu.
"Bảy phần cơ." Giang Trì Cảnh nhanh chóng sửa lại, "Cần em giúp không?"
"Không cần đâu." Trịnh Minh Dịch quay lại vị trí cũ. Dáng vẻ chú tâm làm bít tết ấy còn mê hoặc hơn cả mùi hương của miếng thịt.
Áo chảo bít tết đông lạnh đúng là rất dễ nên không cần Giang Trì Cảnh phải giúp, anh hỏi thế cốt là để kiếm cớ vào phòng bếp thôi. Người ta đã nói không cần thì anh cứ im ỉm bước tới thôi.
Anh đi chân trần đến sau lưng Trịnh Minh Dịch rồi vòng tay ôm eo, gác cằm lên vai đối phương: "Đói quá đi à."
Trịnh Minh Dịch hơi nghiêng mặt nhìn sang: "Anh đút em ăn chưa đủ no sao?"
Giang Trì Cảnh vẫn tiếp tục táy máy tay chân, ngậm lấy vành tai Trịnh Minh Dịch. Anh khẽ bảo: "Còn lâu mới no."
Trịnh Minh Dịch dời mắt, lại lật miếng bít tết trong chảo: "Trời vẫn còn sáng, chiều lại tiếp tục."
Bây giờ dùng bữa mới là chuyện cần kíp, Giang Trì Cảnh thôi không trêu chọc Trịnh Minh Dịch nữa. Anh mở tủ lấy đĩa và dao nĩa ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!