Tiếng động cơ vang dội bỗng dừng lại, hơi nóng ám mùi bụi bẩn phả thẳng vào mặt Giang Trì Cảnh.
Lái xé ló nửa người ra khỏi cửa sổ nhìn Giang Trì Cảnh: "Có chuyện gì thế cán bộ?"
"Xuống xe." Giang Trì Cảnh dùng đèn pin trỏ xuống mặt đất rồi chiếu vào buồng lái, "Kiểm tra theo lệ thôi."
Vài trăm mét nữa thôi là tơi cổng ra vào, bên ấy có rất đông quản giáo và lính canh nên thường sẽ chẳng có ai bắt xe dừng nửa đường như thế này để kiếm tra cả. Tài xế và đồng nghiệp nhìn nhau một cách khó hiểu nhưng vẫn nghe lệnh tắt máy rồi nhảy ra khỏi xe.
"Đứng bên đây đi." Giang Trì Cảnh bảo hai người họ đứng ven lề rồi tự leo lên kiểm tra.
Buồng lái chiếc xe này cũng khá rộng, ngoài hai ghế ngồi còn có một chiếc giường nằm ở đằng sau, đoán chừng là dùng để ngủ nghỉ luân phiên khi hai tài xế cùng chạy chuyến đường dài.
Thế nhưng Giang Trì Cảnh kiểm tra kĩ càng mọi ngóc ngách vẫn chẳng thấy tăm hơi Hứa Thắng đâu. Anh bước lên thành ghế lái, đứng thẳng người rướn nhìn lên trần xe. Hoàn toàn không có gì khả nghi cả…
Sau đó Giang Trì Cảnh tiếp tục kiểm tra gầm xe và thùng hàng, anh dùng cả dùi cui để gõ vào từng thùng sơn trống mà vẫn không tìm thấy Hứa Thắng.
Hai người đến giao hàng dĩ nhiên cũng đánh hơi thấy chuyện là lạ bèn hỏi Giang Trì Cảnh: "Cán bộ đang tìm gì thế ạ? Chúng em tới đưa sơn thật chứ có làm gì khuất tất đâu ạ."
Giang Trì Cảnh lục lọi kĩ càng lại một lần nữa, xác nhận đúng là không có gì bất thường nên tiến đến tra hỏi: "Không giấu ai trên xe sao?"
"Làm gì có chuyện đó? Cán bộ hình như hiểu lầm tụi em cái gì rồi đúng không?"
"Tụi em tới giao hàng thôi à, còn lại không biết gì cả đâu."
Dáng vẻ hai người rất thành thật, nhìn qua đúng là nhân viên giao hàng bình thường mà thôi. Thế nhưng Giang Trì Cảnh vẫn không yên tâm, anh kiểm tra kĩ càng lại một lần nữa, thiếu điều chỉ muốn lật tung cái xe lên những vẫn chẳng thấy Hứa Thắng ẩn nấp ở đâu.
Không lẽ Hứa Thắng trốn ra ngoài bằng cách khác?
Nhưng hôm nay phương tiện duy nhất di chuyển vào nhà tù chỉ có mỗi chiếc xe này, Giang Trì Cảnh chắc chắn về điều đó. Nếu không thốn thoát bằng cách này, Hứa Thắng hoàn toàn không có cơ hội khác để vượt ngục.
"Cán bộ kiểm tra xong hết chưa ạ?"
Giang Trì Cảnh phẩy tay, ra hiệu cho hai người họ rời đi.
Tiếng động cơ lại vang lên lần nữa, chiếc xe giao hàng chầm chậm tiến về phía cổng ra vào có quản giáo đang canh giữ. Giang Trì Cảnh bên này đứng quan sát quản giáo lại kiểm tra bọn họ một lần nữa mới thật sự tin rằng Hứa Thắng không hề có mặt trên xe.
Suy nghĩ dần trở nên rối loạn, Giang Trì Cảnh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh phân tích sự việc như cách Trịnh Minh Dịch đã làm. Trước mắt có hai khả năng sẽ xảy ra.
Thứ nhất, Hứa Thắng vẫn chưa vượt ngục. Vì rõ ràng hắn ta không có mặt trên chiếc xe giao hàng hôm nay.
Thứ hai, Hứa Thắng đã vượt ngục thành công. Có lẽ hắn ta đã tìm ra biện pháp khác tuyệt diệu hơn để lẩn trốn, vượt qua mọi sự kiểm tra.
Dù khả năng thứ hai rất khó xảy ra, nhưng trên đời này không có gì là không thể. Nếu Hứa Thắng thật sự đã trốn thoát thành công, thế thì câu chuyện đã đi đến con đường không thể cứu vãn.
Nghĩ đến đây Giang Trì Cảnh quyết định không chần chờ thêm nữa. Anh tháo bộ đàm trên vai xuống rồi nhấn nút gọi, vừa định hỏi "Có ai biết Hứa Thắng đang ở đâu không?" thì tiếng chuông báo động trong tù bỗng vang lên. Cùng lúc đó, bên trong tòa giam số 1 cách đó không xa phừng lên ngọn lửa kinh hoàng.
"Khu 1 cháy rồi, mau tới dập lửa!"
"Đưa phạm nhân về hết phòng giam đi."
Tiếng quát của cac quản ngục khác vang lên trong bộ đàm. Chỉ trong một thoáng, cả nhà tù chìm trong mớ hỗn loạn. Từ chỗ Giang Trì Cảnh nhìn ra chỉ thấy tòa giam số 2 và số 3 cũng đang loạn cào cào, bởi giờ là lúc phạm nhân tụ tập cùng nhau xem tin tức. Nhà tù bỗng dưng có cháy, dĩ nhiên chẳng có ai điên mà chịu bị nhốt lại trong phòng.
Vì nếu đám cháy bắt nguồn từ tòa giam số 1, hệ thống điện lại xảy ra vấn đề thì tương đương với việc cửa phòng sẽ bị khóa sạch, lỡ bị giam rồi thì có mà chết di bên trong.
Vài quản giáo la hét mắng mỏ đám tù nhân, só khác lại chạy băng theo hành lang nối đến tòa giam số 1 để cứu hỏa. Trong đêm tối, tòa giam ngập ngụa trong ánh lửa, ngọn đèn và những tiếng la chát chúa, ồn ào. Chỉ riêng Giang Trì Cảnh vẫn đứng đó như tách rời khỏi cảnh vật, anh vẫn đang miên man nghĩ về chuyện Hứa Thắng vượt ngục.
Trước giờ nhà tù phía Nam chưa từng xảy ra hỏa hoạn, thế mà ngay trong đêm nay khi Hứa Thắng vượt ngục, chuyện này lại xảy ra.
Lửa nhanh chóng bao trùm tòa giam số 1, tốc độ thiêu rụi nhanh đến mức khiến người ta phải kinh hãi. Giang Trì Cảnh nghĩ ngay đến thứ không thể thiếu trong sự kiện lần này – đó là sơn. Sơn dễ bắt lửa, ban nãy lô hàng thứ hai lại vừa giao đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!