"Hoặc ngăn cản hoặc đi tố cáo anh ta, đơn giản thôi mà."
Tối qua Giang Trì Cảnh trằn trọc đến tận khuya, tâm tư rối loạn. Lúc thì anh nghĩ người chứ có phải thánh sống đâu mà cái gì cũng lo, nhắm mắt làm ngơ là được thôi. Nhưng lúc anh lại nghĩ sự vụ lần này thuộc vấn đề nguyên tắc, mà đã gọi là nguyên tắc thì luôn phải tuân theo, anh không thể làm trái được.
Ai ngờ sáng nay lúc vác đôi mắt gấu trúc đến xin ý kiến Trịnh Minh Dịch, đối phương lại ung dung đưa ra đề xuất như thể chuyện khiến Giang Trì Cảnh trằn trọc cả đêm qua nghe nực cười biết bao.
"Ngăn anh ta nào có dễ như vậy?" Giang Trì Cảnh nhíu mày hỏi.
"Thế cậu muốn tố cáo anh ta à?"
Trịnh Minh Dịch vừa nói vừa viết hai chữ "ngăn" và "tố" lên tờ giấy trắng, còn vẽ thêm hai vòng tròn xung quanh hai chữ ấy.
"Không tố cáo." Giang Trì Cảnh lấy cây bút từ tay Trịnh Minh Dịch, thêm một nét ngang ở giữa chữ "ngăn" bị sai chính tả.
*Chữ ngăn trong ngăn cản, tiếng Trung viết là . Trịnh Trịnh dốt chữ ghi thiếu một nét ngang ở phần chữ bên phải nên bị em Giang sửa XD~
Trừ trường hợp bất khả kháng, Giang Trì Cảnh thật sự không muốn tố cáo Hứa Thắng tí nào.
Đây là một trạng thái tâm lý rất bất thường. Không phải anh chẳng biết đúng sai, mà do Hứa Thắng đã khai báo thành thật như vậy, ngay cả kế hoạch sau khi vượt ngục cũng không ngại nói cho anh nghe. Lại thêm những ẩn tình giấu sau vụ việc lần này, bảo Giang Trì Cảnh đi tố cáo Hứa Thắng thì nói thật, anh cứ có cảm giác như mình đang phản bội lòng tin của người ta.
Lòng tin của một phạm nhân dĩ nhiên cũng chẳng phải thứ gì quá trân quý, nhưng Hứa Thắng là người rất trọng tình trọng nghĩa, Giang Trì Cảnh thật sự không thể đâm sau lưng hắn ta như thế được.
"Vậy giờ cậu có hai sự lựa chọn."
Trịnh Minh Dịch lấy lại cây bút trong tay Giang Trì Cảnh, vẽ hai mũi tên chĩa ra từ vòng tròn có chữ "ngăn" rồi viết ra hai chữ "cản" và "tiền".
Từ "cản" rất đơn giản nên người nọ không viết sai nữa, nhưng trông thấy chữ "tiền" được viết gọn gàng chỉn chu, Giang Trì Cảnh thấy hơi lạ. Quả nhiên số trời đã định người đàn ông này phải làm công việc liên quan đến tiền bạc.
"Một là cậu phải cản Hứa Thắng lại, không để anh ta trốn ra ngoài; hai là cậu cho Hứa Thắng tiền, giúp anh ta giải quyết được vấn đề." Trịnh Minh Dịch nói.
"Sao tôi có thể cho anh ta tiền được?" Giang Trì Cảnh lại tóm cây bút trong tay Trịnh Minh Dịch, lòng rối như tơ vò. Anh vạch một chữ x lên chữ tiền: "Tôi có phải đi làm từ thiện đâu, số tiền đó hơi bị to đấy."
Giúp là có lòng, không giúp là bổn phận. Vốn anh và Hứa Thắng cũng chẳng thân thiết gì mấy, nếu ra sức giúp người ta đến chừng đó, dù có lòng hay không thì chỉ có đứa điên mới làm thế.
"Đã tính đến đường kêu gọi gây quỹ chưa?" Trịnh Minh Dịch hỏi.
"Thời gian gấp rút không gây quỹ kịp đâu." Giang Trì Cảnh nói, "Hứa Thắng nóng lòng muốn ra ngoài tới vậy chứng tỏ cụ bà sắp không xong thật rồi."
Nếu chỉ tầm trăm nghìn tệ thì quyên góp một hai tuần là xong, nhưng ca phẫu thuật của cụ bà cần nhiều tiền hơn thế. Trừ phi có phép màu xảy ra, bằng không số tiền này chẳng dễ gì có được.
"Khai mau." Giang Trì Cảnh bỗng quay ngắt qua nhìn Trịnh Minh Dịch, "Anh chơi cổ phiếu gom tiền nhanh lắm đúng không?"
"Cậu đang bảo tôi chơi cổ phiếu kiếm tiền trang trải cho anh ta à?" Trịnh Minh Dịch bật cười hỏi, "Cũng được thôi, thế cảnh sát Giang cho tôi mượn trước năm mươi triệu tiền vốn nhé. Đưa đi tôi hứa là hoàn thành nhiệm vụ luôn."
"Cần nhiều vốn vậy à?" Giang Trì Cảnh mới tiếp xúc với chứng khoán chưa lâu nên vẫn còn mù mờ lắm.
"Cổ phiếu tăng hơn 5% một ngày là đã dữ lắm rồi đấy, mà có phải ngày nào cổ phiếu cũng tăng được đâu?" Thầy Trịnh lại bắt đầu lên sàn, "Tôi từng dạy cậu rồi mà, đối tượng nào sẽ hưởng lợi nhuận cổ phiếu ở mức cao nhất?"
Nói chuyện thì nói chuyện đi còn ra đề kiểm tra người ta nữa. Giang Trì Cảnh đáp: "Người đã chết hoặc quên luôn mật khẩu tài khoản."
*Đoạn này dùng từ "chết" và "quên mật khẩu tài khoản" để ám chỉ những người đã "quên bẵng" sự tăng giảm của cổ phiếu, vì bình thường đã chơi cái này người ta sẽ ngóng ngày ngóng đêm, quan tâm từng giây phút một để xem cổ phiếu tăng hay giảm. Trong khi đó lại có nhiều người chơi cổ phiếu nhưng cứ chây ì để đó ngó lơ, đến một lúc nào đó đột nhiên quay lại thì thấy mình đã hời to.
Cảm ơn cô em Mimi bé nhỏ đã giúp đỡ người chị có tiền sử chục năm tàn tật các môn cần sự tư duy hiểu được chỗ này XD
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Rất chuẩn, nên cần phải trụ vững rồi hẵng nghĩ đến chuyện kiếm tiền." Thầy Trịnh giảng giải, "Giao dịch ngắn hạn luôn mang tính rủi ro rất cao. Nếu mong thu được lợi nhuận giống giao dịch dài hạn thì dĩ nhiên tiền vốn để đầu tư giao dịch ngắn hạn phải cao hơn rất nhiều chứ."
Giang Trì Cảnh hiểu, ý Trịnh Minh Dịch nôm na chính là: Chuyện này khó lòng giải quyết được nhờ việc chơi cổ phiếu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!