Từ phòng y tế đi ra, Giang Trì Cảnh loanh quanh trên hành lang một lúc cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đi tìm trưởng ngục.
Trong phút chốc anh thậm chí còn định bảo trưởng ngục để Trịnh Minh Dịch tiếp tục đến chỗ anh. Nhưng nghĩ lại mới hôm qua anh còn đuổi người ta đi, hôm nay lại bảo người ta quay về nghe có hơi mất giá.
Đằng nào tới lúc nghỉ trưa Trịnh Minh Dịch cũng sẽ đến thư viện thôi, lúc đó anh cứ trực tiếp hỏi luôn hắn là được. Nếu đúng là Trịnh Minh Dịch làm những chuyện này để giải quyết vụ tin đồn giúp anh, vậy chuyện hắn trêu anh cũng coi như có thể bỏ qua được.
Nghĩ như vậy nên Giang Trì Cảnh vẫn quay trở lại thư viện, ngồi đợi tới giờ nghỉ trưa. Nhưng quá mười hai giờ trưa nay, Trịnh Minh Dịch lại không đến thư viện như mọi lần.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Trì Cảnh liên tục ngó nhìn đồng hồ, lộ rõ sự sốt ruột. Trước giờ anh không hề biết Trịnh Minh Dịch lại nghe lời đến vậy. Anh bảo hắn không đến, ai ngờ hắn không đến thật.
Một lúc sau, trong thư viện bỗng vang lên tiếng xì xào. Giang Trì Cảnh vốn đang bực bội định quay ra quát mắng, nhưng anh phát hiện ra đám tù nhân đều đang ngưỡng cổ nhìn ra phái bên ngoài cửa sổ.
Anh nhìn theo tầm mắt bọn họ ngó ra thì trông thấy có ba đến năm người đang đứng ở bóng râm ngoài sân tập. Tình huống y như lần đánh nhau hôm trước, chỉ khác là kẻ đang đứng trước mặt Hứa Thắng lần này đã đổi từ tên côn đồ sang Trịnh Minh Dịch.
Đôi con ngươi co rút trong thoáng chốc, trái tim Giang Trì Cảnh như muốn thắt lại.
Trịnh Minh Dịch đã giải quyết xong chuyện công chúa rồi, cớ sao Hứa Thắng vẫn đến gây sự với hắn?
Giang Trì Cảnh còn chưa kịp nghĩ thông, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ khiến anh đứng bật dậy, chiếc ghế văn phòng đập vào tường tạo nên tiếng động vang dội. Đám tù nhân nghe thế vội quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, nhưng giờ anh chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý tới bọn họ.
Hứa Thắng tung một cú đấm vào bên má Trịnh Minh Dịch, Trịnh Minh Dịch loạng choạng bước lùi hai bước nhưng đã nhanh chóng đứng vững lại. Hắn dùng ngón cái chạm vào khóe môi bị đánh, trong mắt hiện lên sự tàn bạo và nguy hiểm mà Giang Trì Cảnh đã từng thấy.
"Đánh đi, đánh đi!"
"Đánh trả đi chứ! Không đánh không phải đàn ông!"
Đám người trong thư viện nhặng xị cả lên, rặt một vẻ đam mê hóng chuyện. Giang Trì Cảnh tháo dùi cui bên hông xuống, gõ "bộp" lên bàn một phát, lạnh lùng nói: "Im lặng!"
Đám phạm nhân đang hăng máu tạm thời im lặng một chút, không la ó ồn ào như ban nãy nhưng vẫn căng mắt hào hứng nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ.
Giang Trì Cảnh nhìn về phía Trịnh Minh Dịch lần nữa, trong đầu anh chỉ còn duy nhất một ý niệm: Tuyệt đối không được đánh trả.
Hứa Thắng đã ở nhà tù phía Nam hơn mười năm, có một số quy tắc trong nhà tù ngay cả Giang Trì Cảnh còn không rõ bằng gã. Nếu Trịnh Minh Dịch thật sự nảy sinh hiềm khích với Hứa Thắng, rất có khả năng hắn sẽ bị hành đến mức không sống nổi ở nhà tù phía Nam và buộc phải chuyển trại giam.
Giang Trì Cảnh không mong chuyện này sẽ xảy ra. Anh chỉ hận bản thân bây giờ không có thần giao cách cảm khiến Trịnh Minh Dịch nghe được lời anh nói. Nhưng có ngờ đâu ngay lúc này, Trịnh Minh Dịch dường như cảm nhận được sự tồn tại của Giang Trì Cảnh. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn về cửa sổ của thư viện, chạm ngay ánh nhìn của Giang Trì Cảnh.
Khoảng cách giữa hai người không hề gần nhưng Giang Trì Cảnh vẫn nhìn rõ được cảm xúc trong ánh mắt Trịnh Minh Dịch bỗng thay đổi.
Vẻ thù địch vây kín tầm mắt ban nãy đã tan biến, nét mặt đang nghiêm trọng cũng dần thả lỏng, trong chốc lát Trịnh Minh Dịch đã bình tâm trở lại.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Đôi bên nhìn nhau chỉ một thoáng, Trịnh Minh Dịch đã thu hồi tầm mắt. Hắn trưng khuôn mặt vô cảm nói gì đó với Hứa Thắng, Hứa Thắng sau đó cũng không động tay động chân nữa mà chỉ tránh sang một bên, làm động tác nhường đường cho Trịnh Minh Dịch.
Trịnh Minh Dịch lướt qua Hứa Thắng rồi đi thẳng đến tòa nhà công vụ. Đám phạm nhân trong thư viện "hừm" một tiếng, cả bọn cụt hứng dời mắt khỏi cửa sổ.
Giang Trì Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn đồng hồ, đoán chừng Trịnh Minh Dịch hẳn đã sắp đi đến lầu hai nên không ngồi yên được nữa mà bước ra ngoài hành lang thư viện. Chưa đầy ba mươi giây sau, bóng dáng Trịnh Minh Dịch đã xuất hiện ở cầu thang.
Giang Trì Cảnh chào hỏi quản giáo đứng canh trên lầu hai rồi nhờ y trông chừng giúp phạm nhân trong thư viện. Tiếp đó anh bước nhanh đến chỗ Trịnh Minh Dịch, nhìn khóe miệng rướm máu của hắn, anh cau mày hỏi: "Anh không sao chứ?"
Trịnh Minh Dịch dừng bước ngay trước mặt Giang Trì Cảnh, "Vẫn ổn."
Giang Trì Cảnh không tin lời Trịnh Minh Dịch nói, anh đưa tay nắm cằm hắn quay sang một bên, cẩn thận nhìn khóe môi chảy máu của hắn. Sau khi xác nhận người nọ thật sự không sao, hàng lông mày vẫn nhíu chặt nãy giờ của anh mới buông lỏng.
Trịnh Minh Dịch cao hơn Giang Trì Cảnh non nửa cái đầu. Hắn thật sự không ngờ Giang Trì Cảnh sẽ ngang nhiên nắm cằm mình như vậy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và buồn cười.
"Được chưa nào cảnh sát Giang?"
"Đi theo tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!