Lúc hai người quay trở lại thư viện, công chúa đã đi đâu mất dạng.
Giang Trì Cảnh cất tiếng chào quản giáo đã giúp anh trông chừng thư viện, sau đó quay trở lại ngồi ở khu vực làm việc trong ánh mắt tò mò hóng chuyện của đám người xung quanh.
Trịnh Minh Dịch đi theo sau vẫn ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần chỗ Giang Trì Cảnh nhất, quyển truyển tranh hắn chưa đọc xong vẫn nằm yên ở đấy. Bình thường Giang Trì Cảnh luôn mong buổi trưa trôi qua thật nhanh bởi sau khi phạm nhân rời đi, buổi chiều sẽ là khoảng thời gian rảnh rỗi của anh. Nhưng hôm nay Giang Trì Cảnh cực kì không muốn hai giờ mau tới, vì khi ấy thư viện sẽ chẳng còn ai khác ngoài anh và Trịnh Minh Dịch.
Anh vừa mới thoát khỏi căn phòng giải trí khiến người ta ngột ngạt không thôi, giờ anh không muốn lại ở riêng với Trịnh Minh Dịch nữa. Nhưng đã là hiện thực thì có trốn tránh cũng vô dụng, sau khi phạm nhân trong thư viện rời đi hết, Trịnh Minh Dịch lại đến bên cạnh anh.
"Cảnh sát Giang, cậu ngồi như vậy không thấy khó chịu à?" Trịnh Minh Dịch hỏi.
Khu vực làm việc nhỏ tí, chỉ cần Giang Trì Cảnh và Trịnh Minh Dịch thả lỏng người, đầu gối hai bên sẽ đụng nhau ngay lập tức. Nếu Trịnh Minh Dịch không chịu ngồi khép đùi lại, vậy thì…
Giang Trì Cảnh khép hai chân sít lại với nhau, đầu gối nghiêng về phía cửa sổ. Tướng ngồi thục nữ đến mức không thể thục nữ hơn.
"Không." Giang Trì Cảnh giải ô số Sudoku trong tay, "Anh lo xem cổ phiếu của mình đi."
Trịnh Minh Dịch di chuyển con chuột một hồi, chán chường quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, "Cần tôi giúp không?"
"Giúp gì?"
"Nãy giờ cậu có điền thêm gì đâu."
Giang Trì Cảnh không trải tờ báo lên mặt bàn mà cầm khư khư trong tay, cố sức tránh ánh mắt Trịnh Minh Dịch để người nọ không có cơ hội nhanh chân nói đáp án cho anh nghe trước.
Mỗi lần anh suy nghĩ ra đáp án sẽ dùng bút chì điền vào đó, nhưng sau khi giải được ô trống dễ nhất, từ nãy đến giờ anh không điền thêm được gì nữa.
Không phải là anh không giải được những ô số còn lại mà vốn dĩ anh chẳng còn tâm trí nào để nghĩ ra đáp án.
Tờ báo trên tay chẳng qua là vật ngụy trang giúp anh hạn chế việc giao tiếp với Trịnh Minh Dịch mà thôi. Anh dự định cứ ngồi thế này cho hết nửa tiếng đồng hồ nhưng không ngờ, Trịnh Minh Dịch lại nhận ra anh đang mất tập trung.
"Khỏi đi." Giang Trì Cảnh đáp.
"Ừa."
Trịnh Minh Dịch lười nhác quay đầu lại, tiếp tục nhìn biểu đồ nến trên màn hình nhưng chỉ một lát sau hắn lại tiếp tục nhìn về phía Giang Trì Cảnh: "Cảnh sát Giang."
*Biểu đồ nến mình có từng chú thích ở chương 19.
"Lại sao nữa?" Giang Trì Cảnh đặt tờ báo xuống, cau mày nhìn Trịnh Minh Dịch.
Trịnh Minh Dịch không trả lời mà chỉ xoay người, chậm rãi nhích lại gần Giang Trì Cảnh.
Giang Trì Cảnh vẫn cau mày nhưng vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt anh dần thay đổi thành sự cảnh giác cao độ. Trịnh Minh Dịch càng lúc càng đến gần, vẻ cảnh giác của anh pha lẫn thêm một thoáng bối rối. Giang Trì Cảnh lùi đến gần cửa sổ, anh không thể lùi được nữa, đành phải giơ tay chống vào ngực Trịnh Minh Dịch hỏi: "Anh làm gì đó?"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Khoảng cách đôi bên thật gần, bờ môi Trịnh Minh Dịch cách chóp mũi Giang Trì Cảnh chỉ hơn một nắm tay. Giang Trì Cảnh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nếu lúc này Trịnh Minh Dịch bảo trên mặt anh có cọng lông mi, anh chắc chắn sẽ nhổ trụi lông mi của hắn.
Nhưng lần này Trịnh Minh Dịch không hề chạm vào mặt Giang Trì Cảnh, hắn chỉ đưa tay trái chống vào bậu cửa sổ bên tai Giang Trì Cảnh, sau đó dùng tay phải kéo rèm cửa lên rồi nói, "Nắng gắt thật."
Lúc nói câu này, Trịnh Minh Dịch đang ngưỡng cổ lên, tầm mắt rơi vào thanh ray trượt phía trên tấm rèm.
Đường viền hàm rõ nét nằm ngay trước mắt Giang Trì Cảnh, anh hơi híp mắt ngẩn ngơ nhìn yết hầu của Trịnh Minh Dịch, chẳng hiểu sao trong đầu bỗng nảy sinh ý định muốn cắn vào chỗ ấy.
Cửa sổ trong thư viện hướng về phía Bắc nên buổi chiều nắng không chiếu thẳng vào được, nhưng chỗ bên cửa sổ quả thực nóng hơn rất nhiều so với hành lang trong thư viện.
Trịnh Minh Dịch hạ cánh tay phải xuống, chống ở bên tai Giang Trì Cảnh, hắn nhìn anh rồi hỏi: "Cảnh sát Giang, cậu cũng đang nóng lắm đúng không?"
Giang Trì Cảnh rũ mắt không đáp, lại nghe Trịnh Minh Dịch nói tiếp: "Tai cậu đỏ rồi kìa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!