Chương 20: (Vô Đề)

Gần khu dân cư nơi Giang Trì Cảnh sinh sống có một siêu thị lớn, ở đó bày bán các loại nông sản được sản xuất ở nhà tù phía Nam. Từ lâu Giang Trì Cảnh đã biết món mứt dâu mà anh hay ăn là sản phẩm của nhà tù, cơ mà chiếc lọ thủy tinh trên tay anh lại không giống loại ở trong siêu thị lắm. Trên lọ không có nhãn mác, thịt quả cũng không được nghiền mịn như hàng được bày bán.

Rõ ràng đây không phải là sản phẩm thuộc dây chuyền sản xuất của nhà máy.

Chú Vương bảo, đây là lọ mứt dâu do Trịnh Minh Dịch làm thủ công, hèn chi nhìn hơi khác so với hàng công nghiệp. Giang Trì Cảnh đặt lọ mứt lên ghế lái phụ, anh khởi động xe rời khỏi bãi đỗ của nhà tù.

Gần đây Giang Trì Cảnh luôn có một ý niệm khá mơ hồ, anh nghĩ Trịnh Minh Dịch đã biết anh chính là hàng xóm của hắn.

Dù là nước hoa hay vị trí chỗ ở xa gần, Trịnh Minh Dịch đều thăm dò một cách chuẩn xác tựa như ngay từ đầu hắn đã có toan tính cả. Mà câu trả lời của Giang Trì Cảnh lại chẳng mấy thuyết phục.

Trịnh Minh Dịch hỏi anh vì sao phòng ngủ của hắn toàn mùi nước hoa của anh, Giang Trì Cảnh chọn cách lảng tránh. Đúng ra anh phải cảm thấy câu hỏi của người nọ nghe rất kì quặc, bởi làm sao anh biết được có người đã ném chai nước hoa vào phòng ngủ của Trịnh Minh Dịch chứ?

Còn về vị trí xa gần thế nào, câu trả lời của Giang Trì Cảnh đã chứng minh anh biết nhà Trịnh Minh Dịch ở đâu.

Lẽ ra anh có thể tìm lí do để biện hộ cho mình, ví như anh là quản giáo nên có xem qua phần thông tin cá nhân của Trịnh Minh Dịch chẳng hạn. Nhưng Trịnh Minh Dịch thậm chí còn không cho anh cơ hội để biện hộ, sau khi nghe anh thốt ra thông tin mình mong muốn, hắn lại im lặng không hỏi tiếp nữa.

Đúng là khiến người ta đau đầu mà.

Xe băng băng hướng về phía khu dân cư, Giang Trì Cảnh cũng từ từ chấp nhận sự thật rằng rất có khả năng anh đã bị phát hiện. Chỉ là anh vẫn chưa nghĩ ra mình bại lộ hành tung từ lúc nào và Trịnh Minh Dịch biết được bao nhiêu về đam mê nho nhỏ của anh.

Nhưng trước mắt có thể xác định là do anh nói "Tôi tin" với Trịnh Minh Dịch trước và bày tỏ sự tín nhiệm anh dành cho hắn nên người nọ mới có hành vị "bộc lộ" bản thân như vậy.

Giang Trì Cảnh chầm chậm dừng xe ngay trước cửa siêu thị, anh tháo dây an toàn, không muốn lãng phí tế bào não của mình vì cái tên Trịnh Minh Dịch đó nữa. Cuối tuần là lúc nên thư giãn, ngẫm nghĩ về chuyện trong nhà tù vào ngày nghỉ vốn không phải tác phong làm việc của Giang Trì Cảnh.

Anh lượn một vòng quanh siêu thị mua tất cả những món đã liệt kê sẵn, chỉ không mua thêm mỗi mứt dâu. Một lọ mứt trái cây ăn được trong vòng hơn nửa tháng, giờ trong xe anh còn một lọ, mua thêm rồi cũng phải ăn vội ăn vàng trước khi hết hạn.

Về tới nhà, Giang Trì Cảnh đặt mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên bàn trà. Anh cầm lọ mứt không ngày sản xuất, không giấy chứng nhận chất lượng và cũng không có nguồn gốc nhà xưởng kia đi vào bếp.

Giang Trì Cảnh mở tủ lấy muỗng ra, múc một thìa mứt dâu trong lọ thủy tinh để nếm thử. Hương vị ngọt ngào thấm đầy khoang miệng, nhấm nháp thật kĩ mới cảm nhận được vị chua nhẹ của dâu tây.

Ngọt – quá!

Giang Trì Cảnh nhíu mày, độ ngọt đậm đến mức khiến anh rụt vai, da gà nổi đầy lưng.

Trịnh Minh Dịch muốn anh bị ngấy chết hay gì?

Biết là người đều có vị giác chua cay ngọt đắng khác nhau, nhưng với Giang Trì Cảnh mà nói thì độ ngọt của lọ mứt dâu này đã vượt quá mức cho phép. Anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài lần nữa, đến siêu thị mua thêm vài trái chanh về để chế biến lại sản phẩm không nhãn mác này cho tạm hợp với khẩu vị của mình.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Cuối tuần này, Giang Trì Cảnh dành cả buổi để dọn dẹp bãi cỏ trong sân nhà, nhân tiện rửa sạch gara và con đường trước nhà. Căn biệt thự mini phía đối diện vẫn vắng lặng như ngày nào, cỏ dại mọc um tùm đầy sân, tấm rèm vàng nhạt trên phòng ngủ cũng chuyển sang màu xam xám. Đồ đạc bị lật tung trong nhà chắc vẫn chưa có ai dọn dẹp, giờ phải đóng cả lớp bụi mất thôi.

Không biết sau khi ra tù phát hiện nhà mình biến thành dáng vẻ thế này, Trịnh Minh Dịch sẽ có tâm trạng thế nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, căn biệt thị mini này đã bị toà án niêm phong rồi, có khi nó còn bị đem bán trước khi Trịnh Minh Dịch ra tù cũng nên.

Mà dù cho Trịnh Minh Dịch có rửa sạch được tội danh thì theo pháp luật hiện hành, người mua lại căn nhà này cũng không cần phải trả lại tài sản. Đến lúc đó Trịnh Minh Dịch chắc cũng không còn là hàng xóm của anh nữa đâu.

Hình như mình nghĩ xa xôi quá rồi.

Thời gian gần đây căn nhà phía đối diện chẳng còn bóng ai, Giang Trì Cảnh không có đối tượng nhìn trộm thế mà lại thấy quen quen.

Chứng nghiện nhìn lén của anh có vẻ không nghiêm trọng đến mức như anh tưởng. Như bình thường anh cũng lười theo dõi những phạm nhân thích hút thuốc, đánh bài trong phòng giải trí. Trừ phi có đối tượng khiến Giang Trì Cảnh cảm thấy hứng thú, bằng không anh cũng không có ham muốn đi nhìn lén họ.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Giang Trì Cảnh lại vặn dây cót của chiếc đồng hồ lão Chung.

Anh cũng không hiểu tại sao gần đây chiếc đồng hồ này càng lúc chạy càng chậm. Lúc trước hai ba ngày anh mới phải vặn dây cót một lần, còn giờ hầu như ngày nào cũng phải chỉnh. Có lẽ đây đúng là bệnh chung của mấy chiếc đồng hồ có tuổi, cứ cái đà này chắc Giang Trì Cảnh phải mua một chiếc đồng hồ mới thôi.

Đặt đồng hồ lên tủ đầu giường, Giang Trì Cảnh ngả lưng nằm.

Ưu điểm của việc sống ở ngoại ô là ban đêm cực kì yên tĩnh và không bị ô nhiễm ánh sáng. Giang Trì Cảnh khép mi lại, thế giới trong mắt anh chỉ còn bóng tối êm dịu. Nhưng trước khi Giang Trì Cảnh thật sự chìm vào giấc ngủ, bóng tối trước mắt anh bỗng trở nên chập chờn, xen lẫn vài tia sáng đo đỏ mờ ảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!