Công chúa uể oải ngồi thẳng người dậy nhìn về phía Giang Trì Cảnh. Người này đã đi tù 7 năm rồi, thuộc nhóm phạm nhân không sợ quản giáo, chưa kể do có Hứa Thắng chống lưng nên hầu hết quản giáo đều không làm khó dễ gì y.
Nhưng thư viện là địa bàn của Giang Trì Cảnh, anh không cho phép bất kì ai đến giương oai giễu võ ở địa bàn của mình, cũng giống như việc anh không tự ý đến địa bàn của người khác để giở thói ngang ngược.
Trong lúc công chúa và Giang Trì Cảnh nhìn nhau, Trịnh Minh Dịch cũng nhìn Giang Trì Cảnh. Một lúc sau, công chúa thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Trịnh Minh Dịch rồi bảo: "Anh gì ơi…"
"Còn nói nữa thì ra ngoài ngay cho tôi." Giang Trì Cảnh tăng thêm âm lượng, ngắt ngang nửa câu sau của công chúa.
Phạm nhân ngồi trong thư viện đều e dè nhìn hai người bọn họ, rặt dáng vẻ vừa sợ bị vạ lây vừa không ngăn được đam mê hóng hớt.
Thái độ của Giang Trì Cảnh rất kiên quyết, như kiểu công chúa mà mở miệng nói thêm câu nào chắc chắn anh sẽ đuổi y ngay lập tức Hai bên yên lặng đấu đá nhau, hồi kết còn chưa đâu ra đâu thì Trịnh Minh Dịch đã đứng lên trước, hắn cúi đầu nhìn công chúa: "Tránh ra."
Công chúa nhìn về phía trước, y liếc Trịnh Minh Dịch một cái rồi ngả người ra sau, tay đặt trước ngực, vẻ mặt không dễ chịu cho lắm. Dáng vẻ này rõ là không muốn nhường đường, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ. Nếu Trịnh Minh Dịch muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể bước qua người y.
Nhưng Trịnh Minh Dịch không làm như thế, hắn không hề kiêng nể dùng đầu gối hất chân công chúa ra, đẩy y sang một bên như xem người này không hề tồn tại. Sau khi bước ra, Trịnh Minh Dịch đi thẳng đến hàng ghế đầu tiên. Ở đó có một tên phạm nhân khác đang ngồi, hắn đi đến trước mặt người nọ, mặt mày vô cảm nhìn đối phương. Người đàn ông ngồi đó cũng rất biết điều, vội rụt cổ rồi cầm sách đi ra chỗ khác ngồi.
Bàn đầu tiên ở gần cửa sổ là nơi gần Giang Trì Cảnh nhất. Trịnh Minh Dịch ngồi xuống chỗ này lại bắt đầu mở quyển truyện tranh ra xem, dáng vẻ thờ ơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Giang Trì Cảnh không ngờ Trịnh Minh Dịch vào tù chưa bao lâu mà một số phạm nhân có thâm niên đã không dám giành chỗ với hắn.
Công chúa ngồi đằng sau trợn trắng cả mắt, cụt hứng rời khỏi thư viện. Nhưng bằng sự hiểu biết của Giang Trì Cảnh, anh khẳng định y sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu. Dù không dụ dỗ được Trịnh Minh Dịch thì ít nhất y cũng sẽ cho Hứa Thắng biết, có kẻ khiến y nuốt không trôi.
Chuyện vừa rồi cũng không gây ảnh hưởng gì tới những phạm nhân khác trong thư viện, người cần đọc sách vẫn ngồi đọc. Thời gian chầm chầm trôi đi, đến sau hai giờ chiều, ai nấy đều tự giác trả lại sách rồi rời đi. Trịnh Minh Dịch đặt quyển truyện tranh lại trên kệ, nhưng lúc đến khu vực làm việc của Giang Trì Cảnh, trên tay hắn lại cầm thêm quyển "Bách khoa toàn thư về những câu chuyện cười thiếu muối".
Khóe môi Giang Trì Cảnh giật giật: "Bỏ sách lại chỗ cũ."
Trịnh Minh Dịch cười nhẹ, hắn ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh, thu lại vẻ cợt nhả trên gương mặt: "Người ban nãy là ai đấy?"
"Anh hỏi kẻ mồi chài anh á?" Giang Trì Cảnh nói, "Biệt danh là công chúa, tốt hơn hết cứ cách xa hắn ra."
"Sao vậy?" Trịnh Minh Dịch hỏi.
Giang Trì Cảnh kể chuyện của công chúa và Hứa Thắng cho người nọ nghe, anh không quên nhắc nhở Trịnh Minh Dịch, "Anh đã gây thù với Lão Cửu rồi. Hứa Thắng là đại ca của gã đó, anh mà còn dính dáng tới công chúa thì liệu hồn. Hứa Thắng không bỏ qua cho anh đâu."
Trịnh Minh Dịch suy ngẫm rồi hỏi: "Tên Hứa Thắng kia phạm tội gì?"
Giang Trì Cảnh giật thót trong lòng, "Anh lại định "thay trời hành đạo" nữa hay gì?"
Lần trước Trịnh Minh Dịch hỏi tội danh của Trần Nhị xong đã gây ra vụ việc chấn động đến vậy. Giờ mà còn đụng chuyện với Hứa Thắng, lỡ có bề gì thì đừng nói là bị biệt giam vô thời hạn, có khi còn bị tăng thêm thời gian thi hành án.
"Hứa Thắng giết người, bị tử hình nhưng được hoãn thi hành án, chuyển sang tù chung thân." Giang Trì Cảnh nghiêm túc nhắc nhở, "Tôi nói lại lần nữa, anh đừng có đi chọc điên hắn ta."
Trịnh Minh Dịch như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, hắn gật đầu rồi hỏi: "Thế nếu công chúa đến chọc điên tôi thì sao?"
Chuyện này hiển nhiên có thể xảy ra.
"Công chúa làm việc bên xưởng may, trừ buổi trưa như ban nãy ra thì bình thường hai người không đụng mặt nhau được đâu." Giang Trì Cảnh dừng lại một lúc bèn nghĩ cách, "Anh chỉ cần tránh mặt hắn lúc ăn cơm thôi, giờ nghỉ trưa thì cứ tới thư viện để tôi trông chừng cho."
Vừa dứt lời Giang Trì Cảnh bỗng thấy kì kì, anh với Trịnh Minh Dịch cũng có thân thiết gì đâu sao tự nhiên anh lại muốn giúp hắn trông chừng công chúa?
Trịnh Minh Dịch dường như cũng nhận ra được điều này, hắn nhìn Giang Trì Cảnh: "Cảnh sát Giang đang che chở cho tôi à?"
"Hừm." Giang Trì Cảnh hắng giọng, vẻ mặt sượng sùng, "Ý tôi là, tôi làm quản giáo thì nên trông chừng y thôi."
"À." Trịnh Minh Dịch đáp, "Cảm ơn cảnh sát Giang."
Giang Trì Cảnh vẫn luôn thấy có gì đó sai sai không giải thích được, anh lập tức bổ sung: "Trưởng ngục vẫn còn cần anh tư vấn cổ phiếu cho, tôi không muốn ông ấy tới làm phiền mình."
"Ừa." Trịnh Minh Dịch đáp cho có lệ, hiển nhiên hắn không hề tin lí do này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!