Chương 10: (Vô Đề)

Báo cáo do chuyên gia tâm lý thực hiện được gửi đến nhà tù vào chiều hôm sau. Khi ấy Trịnh Minh Dịch đã được thả ra khỏi phòng biệt giam sau 24 giờ bị nhốt.

Lạc Hải vẫn cho rằng bản báo cáo này đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của Trịnh Minh Dịch, nhưng y biết ý kiến của mình sao có thể quan trọng bằng những người có chuyên môn? Thế nên y chỉ đành đến thư viện tâm sự với Giang Trì Cảnh.

Sắp tới thời gian nghỉ giải lao cho phạm nhân, Lạc Hải cũng không nán lại thêm nữa mà trở về phòng y tế phía đối diện.

Giang Trì Cảnh cầm tuần báo vừa được gửi đến, anh chán chường lật đến trang có chuyên mục mà mình hứng thú và nhận ra, câu đố của tuần này là giải Sudoku. Sudoku là trò chơi sắp xếp chữ số dựa trên logic toán học, người chơi cần điền các con số vào mỗi ô vuông trong hình lưới 9×9 sao cho mỗi hàng, mỗi cột và mỗi phần trong các lưới con đều có đủ số từ 1 đến 9 và không bị trùng lặp.

Trước đây Giang Trì Cảnh cũng từng giải Sudoku rất nhiều lần, nhưng câu đố hôm nay rõ là khó. Anh đã điền được một nửa rồi nhưng lại không tìm ra lời giải tiếp, muốn chơi nữa thì chỉ có thể thử từng số một để dò kết quả thôi. Giờ nghỉ trưa vốn không thích hợp để làm mấy hoạt động hại não thế này, Giang Trì Cảnh lập tức đặt tờ báo sang một bên, cầm xấp báo cáo A4 mà ban nãy Lạc Hải để lại.

Báo cáo nhận định Trịnh Minh Dịch là tuýp người có tính cách ISTJ (hướng nội, trực quan, lí trí, nguyên tắc), kết quả toàn diện đúng đến 90%. Hắn là người lí trí, điềm tĩnh, không dễ nổi nóng hay bực dọc, không công kích kẻ khác, không tồn tại khuynh hướng thích bạo lực nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn sẽ có hành vi cực đoan khi cảm thấy bị uy hiếp.

Kết quả báo cáo như vậy sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của Trịnh Minh Dịch trong tù. Đợi đến khi kết thúc quá trình làm quen, hắn sẽ được chuyển đến khu 1 hoặc 2 tùy vào biểu hiện. Tính tới bây giờ Trịnh Minh Dịch không chủ động gây rối hay sinh sự, lại tương đối hợp tác với quản giáo. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khả năng cao hắn sẽ được chuyển đến khu 2.

Đang nghĩ đến đây, bỗng có người đưa một quyển sách đến trước mặt Giang Trì Cảnh.

Một số phạm nhân sau khi mượn sách về phòng giam đọc sẽ đem trả lại đây vào giờ nghỉ giải lao. Giang Trì Cảnh thu lại quyển sách như thường lệ, anh phát hiện tựa đề sách là "Kỹ thuật trồng dâu tây". Nếu Giang Trì Cảnh nhớ không lầm, chưa từng có phạm nhân nào mượn quyển sách này cả.

Anh vô thức ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh nhìn của Trịnh Minh Dịch.

"Anh muốn mượn sách?" Giang Trì Cảnh ngạc nhiên nhướng mày, "Tôi tưởng anh không đọc sách được mà."

Mắc chứng khó đọc mà còn muốn đọc sách, hắn ta đang tự hành hạ bản thân đấy hả?

"Không mượn." Trịnh Minh Dịch đáp, "Tôi đọc ở đây."

"Đọc thì cứ đọc đi, cần gì báo cáo với tôi."

"Nhưng tôi muốn cậu đọc cho tôi nghe."

Bầu không khí vắng lặng bao trùm khu vực làm việc trong thoáng chốc, giọng điệu của Trịnh Minh Dịch tự nhiên đến mức Giang Trì Cảnh chợt tự hỏi phải chăng anh đã bỏ lỡ điều gì nên không bắt kịp tư duy của người nọ.

"Anh nói gì?"

Giang Trì Cảnh hỏi lại một cách lịch sự nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn bộc lộ ra tiếng lòng: Excuse me?

"Tôi muốn cậu đọc cho tôi nghe." Trịnh Minh Dịch lặp lại lần nữa, "Lúc chưa vào tù tôi có thể dùng điện thoại để nghe sách nói, còn giờ thì không được."

Giang Trì Cảnh kiên nhẫn đáp: "Thì đây là nhà tù mà, có phải nơi anh muốn gì được nấy đâu?"

"Không phải nhà tù có chủ trương cần học tập và cải tạo sao?" Trịnh Minh Dịch bất động đứng nhìn Giang Trì Cảnh, "Giờ tôi muốn học hỏi kĩ thuật gieo trồng dâu tây, tôi nghĩ nhà tù cần có biện pháp hỗ trợ mình."

Lí luận này không sai, nhà tù nào mà không muốn phạm nhân tích cực nghĩ đến tương lai, cải tạo lại bản thân chứ?

Nhưng vấn đề là Giang Trì Cảnh không muốn tự rước phiền phức vào người.

"Anh có thể viết đơn đề xuất với trưởng ngục, ông ấy mà đồng ý thì tôi đọc cho anh nghe."

Giang Trì Cảnh quá hiểu tính khí của trưởng ngục. Kiểu đàn ông trung niên sắp đến tuổi về hưu như ông ấy vô cùng tôn sùng nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ông hiểu thế nào là cân bằng thế cục, trừ khi rơi vào tình thế bắt buộc, bằng không chuyện gì trưởng ngục cũng sẽ giữ nguyên trạng thái vốn có thay vì làm xáo trộn nó.

Nếu ông ấy đồng ý dành riêng đãi ngộ cho Trịnh Minh Dịch, chắc chắn chuyện này sẽ gây ra nhiều rắc rối như các phạm nhân khác cũng đòi hỏi được đối xử đặc biệt như vậy. Hoặc có phạm nhân bất mãn với việc Trịnh Minh Dịch được ưu ái nên lên tiếng khiếu nại, vân vân và mây mây.

Nói tóm lại dù thế nào đi chăng nữa, Giang Trì Cảnh đều tin rằng trưởng ngục sẽ không đồng ý yêu cầu của Trịnh Minh Dịch. Trịnh Minh Dịch chậm rãi thu hồi quyển sách trong tay, hắn trầm ngâm rũ mi như đang tính toán điều gì đó.

Đúng lúc này, ánh mắt hắn rơi vào tờ tuần báo mà Giang Trì Cảnh để bên cạnh. Trịnh Minh Dịch nhìn những con số được tô bằng bút chì trên đó rồi hỏi: "Cậu đang giải Sudoku?"

Chuyện này cũng chẳng có gì phải che giấu, chỉ là Giang Trì Cảnh vẫn chưa giải xong nên anh không muốn cho đối phương biết việc này.

Anh lật tờ báo lại, thản nhiên đáp: "Liên quan gì tới anh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!