Buổi biểu diễn mở màn lúc mười giờ, nhưng bốn người các cô đã vào trong từ rất sớm. Vé của Khương Nghệ là ở hàng thứ năm, cách sân khấu khá gần, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khương Nghệ nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ được nhìn thấy Tần Dị Tây thì bắt đầu hưng phấn giậm chân:
"Làm sao đây, làm sao đây?! Bây giờ tớ đang rất kích động đấy!"
Trần Nhiễm Nhiễm nhìn cô ấy một cái, cười nói:
"Người chị em, lý trí chút đi, cậu nhìn Tinh Dã người ta kìa, còn hơn cả tỉnh táo đấy."
Tô Tinh Dã: …..
Lúc sắp sửa mở màn, fan hâm mộ đã lục tục vào sân, sân vận động vốn đã ồn ào nay lại càng thêm huyên náo. Gần đến mười giờ, ánh đèn trên nóc sân dần dần tối xuống. Lúc này, đám fan ở đây mới từ từ yên tĩnh lại.
Họ giơ cao tấm biểu ngữ và que phát sáng trong tay mình lên, toàn sân vận động chìm trong biển sắc màu hồng, cam, xanh, lam.
Khương Nghệ lựa vị trí cho bốn người rất khéo, vừa vặn ở chỗ giao nhau giữa ánh đèn màu cam và màu lam, Tô Tinh Dã ngồi cạnh Hoắc Tương, màu đại diện cho Thẩm Vọng Tân là màu lam, nhưng cô lại ngồi phía có màu cam, màu đại diện cho Tần Dị Tây.
Cả một sân vận động to lớn là thế mà cô chỉ nhìn thấy một màu xanh biếc của đại dương, không khỏi im lặng một lúc.
Khương Nghệ không nhận ra Tô Tinh Dã đang thất thần, cô ấy nhét que màu cam vào tay cô: Que phát sáng này!
Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn que phát sáng màu càm trong tay mình, cô vẫn còn thời gian để nghĩ xem mình nên nói gì.
Lúc này, màn ảnh lớn trên sân khấu hiện lên đồng hồ đếm ngược, ánh đèn sáng choang chiếu khắp bốn phía, toàn sân vận động vang lên những tiếng thét đinh tai nhức óc, là sự cuồng nhiệt mà từ trước đến nay Tô Tinh Dã chưa từng trải qua.
Sau khi màn đếm ngược kết thúc, tất cả ánh đèn đều tập trung vào chính giữa sân khấu, năm thiếu niên mặc tây trang xuất hiện trên sàn nhảy. Kỳ lạ là, mặc dù cùng một bộ quần áo và kiểu tóc, thậm chí ngay cả chiều cao cũng không sít sao, nhưng Tô Tinh Dã chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Vọng Tân.
Cô không khỏi dùng sức nắm chặt que phát sáng trong tay.
Mãi đến khi có người đụng nhẹ vào cánh tay cô một cái, bấy giờ cô mới phục hồi tinh thần, là Khương Nghệ.
Khương Nghệ liếc nhìn que phát sáng không biết đã tắt từ khi nào trên tay cô, hỏi:
"Tinh Dã, sao que của cậu không sáng vậy, hỏng rồi à? Hay tớ đưa cái khác cho cậu nhé?"
Nghe vậy, lúc này Tô Tinh Dã mới chú ý tới que phát sáng đã tắt ngấm trong tay mình, cô lắc đầu:
"Không cần đâu, nó không bị gì cả."
"Thật sự không sao à?"
Ừ, không sao.
Buổi biểu diễn vẫn đang tiếp tục, Tô Tinh Dã nghe thấy Khương Nghệ điên cuồng gào thét tên Tần Dị Tây, nghe thấy Hoắc Tương và Trần Nhiễm Nhiễm gọi tên Thẩm Vọng Tân, sự tỏa sáng của anh trên sàn nhảy khiến cô không có cách nào rời mắt được, miệng của cô lúc đóng lúc mở, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thốt lên được chữ nào.
Trong suốt buổi biểu diễn, không cần biết Thẩm Vọng Tân di chuyển sang bên trái hay bên phải, ánh mắt của Tô Tinh Dã cũng chưa từng rời khỏi anh. Thẩm Vọng Tân ở trên sân khấu hoàn toàn không giống với người mà cô gặp mấy tháng trước.
Tô Tinh Dã nhất định không biết giờ phút này gò má của mình đỏ đến mức nào, cô thật sự không tưởng tượng được một người trông dịu dàng là thế mà lại nhảy những vũ đạo như vậy, trái tim đang đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tinh thần phấn chần tràn đầy sức sống của anh khi ở trên sàn nhảy lan tỏa khắp bốn phía, thứ duy nhất không thay đổi chính là nụ cười trên mặt anh, vẫn long lanh xán lạn, như một đạo ánh sáng không có cách nào chống lại được, mạnh mẽ chiếu vào góc tối tăm nhất trong lòng người.
Buổi biểu diễn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, ngoại trừ Tô Tinh Dã thì cổ họng của ba người còn lại đều đã khàn cả, ngay cả lúc nuốt nước bọt cũng thấy rát.
Một người chuyên theo đuổi ngôi sao như Khương Nghệ sớm đã có sự chuẩn bị, khi hai người kia bị viêm họng, cô ấy lập tức lấy mấy viên kẹo ngậm từ trong ba lô ra đưa cho các cô ấy:
"Đến đây, ngậm vài viên là ổn thôi."
Lúc cô ấy đưa cho Tô Tinh Dã thì cô xua tay từ chối:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!