Bành Lệ tắm xong đi ra liền nhìn thấy Đặng Khôn đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, bèn tò mò hỏi: "Lão Đặng, trễ thế này rồi còn định ra ngoài nữa à?"
Đặng Khôn vừa mặc áo khoác vừa trả lời vợ: "Tối nay Vọng Tân về Bắc Kinh, anh phải ra sân bay đón cậu ta, em đi ngủ trước, nhé?"
Bành Lệ nhìn Đặng Khôn vội vội vàng vàng, không khỏi mỉm cười.
Đặng Khôn tò mò nhìn cô, hỏi: "Em cười cái gì vậy?"
"Anh đó, ngoài miệng thì luôn mắng bọn họ như đang bảo vệ gà con vậy, người khác không biết còn tưởng họ là con của anh đó." Bành Lệ cười trêu anh ta.
"….."
"Ngớ ngẩn, anh chỉ là…"
Bành Lệ thấy thế, thẳng thừng cắt lời: "Được rồi, được rồi, em hiểu rồi được chưa. Bên ngoài đang mưa đấy, lái xe cẩn thận chút nhé."
Đặng Khôn cầm lấy chìa khóa xe: "Được, anh biết rồi, em ngủ trước đi, đừng chờ anh."
"Ừ."
Thẩm Vọng Tân đặt vé máy bay mười giờ tối đến Bắc Kinh, trước khi đi còn cùng Trì Hủ và mấy người họ ăn bữa cơm, ăn xong đã là tám giờ rưỡi, anh xách theo hành lý trực tiếp tới sân bay.
Bay suốt hai tiếng đồng hồ, anh tranh thủ ngủ một giấc trên máy bay, sau khi tỉnh lại có cảm giác đã đến thủ đô, sau đó có tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không truyền ra từ buồng phi cơ. Đến khi máy bay dừng hẳn, bấy giờ anh mới kéo theo hành lý rời khỏi đó cùng đám đông.
Dáng người Thẩm Vọng Tân cao ráo, vừa liếc mắt đã thấy Đặng Khôn đang đứng giữa đám người, anh vẫy tay với anh ta: "Anh Khôn!"
Đặng Khôn cũng nhìn thấy anh, lập tức tiến lên mấy bước: "Vọng Tân!"
Thẩm Vọng Tân kéo hành lý đi tới: "Đã nói em có thể tự thuê xe về được mà, đã trễ thế này mà anh còn ra đón?"
Đặng Khôn nhận lấy hành lý từ tay anh: "Cậu tưởng tôi muốn tới hả? Nếu không phải chị Lệ của cậu lo lắng cho cậu, thì tôi tới đây làm gì chứ?"
Thẩm Vọng Tân cười ôm vai Đặng Khôn: "Vẫn là chị Lệ tốt với em, đương nhiên anh Khôn cũng rất tốt."
Đặng Khôn liếc anh một cái: "Ừm."
Sau khi lên xe, Đặng Khôn còn định nói gì đó với Thẩm Vọng Tân, nhưng vừa quay đầu đã thấy người ngồi trên ghế lái phụ dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại, hô hấp bình ổn, ngũ quan tuấn tú rõ ràng còn vương nét mệt mỏi, anh ta mím môi, không nói gì nữa, chỉ là lái xe chậm và êm hơn rất nhiều.
Sau khi đến bãi đậu xe ký túc xá của công ty, Đặng Khôn mới đánh thức anh: "Vọng Tân, thức dậy đi, chúng ta đến rồi."
Giấc ngủ của Thẩm Vọng Tân rất cạn, nghe Đặng Khôn gọi một tiếng liền tỉnh giấc, đôi mắt luôn thâm thúy, ôn hòa nay lại mang theo chút mơ màng và buồn ngủ: "Nhanh vậy sao?"
Đặng Khôn: "….." Vì muốn cho con thỏ chết bầm này ngủ thoải mái chút, anh ta đã chạy đủ chậm rồi, có biết không hả!!!
Đặng Khôn liếc anh một cái, xuống xe trước lấy hành lý từ cốp xe ra giúp anh: "Được rồi, tôi không tiễn cậu nữa đâu, tự cậu lên lầu đi."
"Vâng, cảm ơn anh Khôn, lái xe cẩn thận nhé."
"Biết rồi, vào nhanh đi."
Sau khi thấy tận mắt Thẩm Vọng Tân vào thang máy, Đặng Khôn mới lái xe đi.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Thẩm Vọng Tân lấy chìa khóa mở cửa, lúc ôm hành lý vào phòng cũng cẩn thận từng li từng tí, tận lực để không phát ra một tiếng vang nào. Một giây sau, khóe môi anh chợt cong lên, ánh mắt lóe lên tia ý cười bất đắc dĩ, dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai ấn vào công tác đèn trên vách tường, trong nháy mắt toàn bộ phòng khách sáng như ban ngày, mà anh cũng nhìn thấy vẻ mặt dại ra của bốn thiếu niên mặc đồ ngủ đang đứng cách đó không xa, trên tay họ còn cầm mấy cái bong bóng màu sắc sặc sỡ.
Thẩm Vọng Tân không khỏi bật cười: "Lại là một màn ngạc nhiên nữa hả? Trời ạ, các cậu chơi trò này bốn năm rồi, còn chưa thấy chán hả?"
Bốn thiếu niên, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cứ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!