Chương 5: Cuồng nhan sắc

Lúc ăn xong thì đã hơn mười một giờ khuya, năm người cùng trở về khách sạn. Mọi người tách ra khi đã đến đại sảnh của khách sạn. Chờ đến khi Tô Tinh Dã và Du Thư Yên đã đi xa, Phó Tuần và Chu Dập mới nhìn nhau, sau đó cả hai bất động thanh sắc dồn Trì Hủ vào góc tường.

Cùng lúc đó, Trì Hủ cũng vừa hồi phục tinh thần lại từ cơn hưng phấn, cậu ta trợn mắt lên: "Hai anh trai à, các anh muốn làm cái gì vậy?"

Phó Tuần đặt tay lên vai cậu, ấn mạnh xuống, khiến cả người Trì Hủ dính sát vào vách tường: "Hử? Cậu nói xem?"

Trì Hủ lắc đầu: "Em không biết."

"Tôi thấy cậu không phải không biết mà là đang giả ngu thì có." Mặt Phó Tuần đầy ý cười.

"Hai anh trai à, xin tha mạng."

"Nói đi, không phải là cậu thích người ta đó chứ?"

Trì Hủ gật đầu: "Thích chứ, thích nhất là gương mặt của cô ấy."

"…. hả?"

Phó Tuần và Chu Dập lại nhìn nhau lần nữa.

"Lẽ nào các anh không cảm thấy cô ấy rất đẹp à?" Trì Hủ nắm tay, nhếch miệng lên, "Đẹp giống như là tiên nữ vậy."

Chu Dập thở dài một hơi: "Đừng có nói cậu là tên cuồng nhan sắc [*] nhé? Là cái kiểu cực kỳ nghiêm trọng đó hả?"

[*] Nguyên văn là nhan khống.

Trì Hủ bĩu môi, vẻ mặt khí khái hùng hồn: "Sao nào? Không được à? Chị gái nhỏ xinh đẹp nên được tất cả mọi người yêu thích chứ."

"Vậy… có ý nghĩ gì khác không?" Phó Tuần thử thăm dò.

"Ý nghĩ khác? Ý nghĩ gì chứ?" Mới đầu Trì Hủ không hiểu, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, lông mày dựng thẳng lên: "Em nói cho các anh biết, các anh có thể thích cô ấy, nhưng không được phép theo đuổi cô ấy."

Chu Dập cảm thấy buồn cười, anh ta thừa nhận Tô Tinh Dã rất đẹp, lại có khí chất, tính cách cũng tốt. Anh ta đúng là có thiện cảm với cô, nhưng không phải là kiểu thiện cảm giữa nam và nữ kia, nhưng thấy bộ dạng này của Trì Hủ, anh ta lại muốn trêu cậu, liền hỏi: "Dựa vào cái gì chứ?"

"Ừ, đúng rồi, dựa vào cái gì?" Phó Tuân cũng hỏi.

Trì Hủ ngẩng đầu lên: "Là bởi vì các anh không xứng với cô ấy chứ sao."

Dáng vẻ Trì Hủ như đang nói chuyện đương nhiên, Chu Dập và Phó Tuần tức giận đến mức tim như muốn tắc nghẽn. Cả hai lại nhìn nhau, lần này đều nhìn thấy hai chữ trong mắt đối phương: đánh nó!

Trì Hủ vừa nghe thấy thanh âm này, con mắt liền đảo qua với tốc độ ánh sáng, giống như vừa tìm thấy nhánh cỏ cứu mạng vậy, linh hoạt luồn ra khỏi vòng vây của Chu Dập và Phó Tuần, chạy về phía Thẩm Vọng Tân, núp sau lưng anh, nhô đầu qua vai anh nói: "Anh, cứu em với."

Chu Dập và Phó Tuần nhìn dáng vẻ sợ hãi này của cậu, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười. Chu Dập ngoắc ngoắc tay với cậu: "Đến đây, đến chỗ anh Dập này, anh Dập sẽ không đánh cậu đâu."

Trì Hủ hừ một tiếng: "Nhìn em giống dễ bị gạt lắm sao?"

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn Trì Hủ một chút, sau đó nhìn về phía Chu Dập và Phó Tuần, cười bảo: "Được rồi, được rồi, đã trễ thế này rồi, đừng có ở đây làm loạn nữa, về phòng đi."

Chu Dập thấy vẻ uể oải trên mặt Thẩm Vọng Tân, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lần này quay lại mấy lần?"

Lời Chu Dập vừa thốt ra, Phó Tuần và Trì Hủ đều thu lại tâm tình đùa giỡn.

Thẩm Vọng Tân thấy trên mặt họ chứa sự không cam lòng liền cười cười, giơ tay kéo Trì Hủ ở phía sau ra: "Các cậu làm sao vậy? Vẻ mặt này là thế nào?"

"Đúng là có quay lại mấy lần, nhưng mà cậu ta vẫn không hài lòng, cuối cùng đạo diễn Triệu phải chọn ra một cảnh ổn nhất trong mấy cảnh vừa quay lại mới xem như xong."

Trì Hủ sau khi nghe xong liền tỏ vẻ khinh thường, nói thầm: "Đủ quá rồi đó, ai mà không biết hắn ta đang chơi trò gì chứ."

"Được rồi, đừng nói nữa, về sớm nghỉ ngơi hết đi, ngày mai còn phải quay ngoại cảnh đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!