Chương 46: Năm mới vui vẻ

Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã rồi nói:

"Trừ người nhà ra thì em là người đầu tiên."

Tô Tinh Dã không phản ứng lại trong một thoáng. Thanh toán xong, lúc hai người rời khỏi nhà hàng mới phát hiện không biết tuyết đã rơi từ lúc nào. Hôm nay trận tuyết này đến hơi muộn.

Tô Tinh Dã nhìn từng bông tuyết bay lơ lửng rồi quay đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, cười nói:

"Anh nhìn kìa, tuyết rơi rồi."

Thẩm Vọng Tân nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, chúng cong cong như một vầng trăng khuyết, anh hỏi:

"Em thích tuyết rơi à?"

Thật ra Tô Tinh Dã cũng không có thích tuyết đến vậy vì nó chẳng qua chỉ là một loại hiện tượng thời tiết thôi. Điều cô thích chính là người đang cùng cô ngắm tuyết lúc này. Thế nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào anh,, nghiêm túc đáp: Vâng, rất thích.

Bọn họ kết thúc sớm hơn cô nghĩ.

A Uy vẫn chưa tới nên Thẩm Vọng Tân cùng cô đứng bên ngoài ngắm trận tuyết nhỏ dần trở nên lớn hơn.

Không bao lâu sau sau, nhánh cây ở xa xa lẫn các bồn hoa trên đường phố đều đã nhuộm một tầng trắng xóa.

Tô Tinh Dã duỗi tay đón lấy bông tuyết.

Chúng rơi xuống tay cô và mau chóng tan thành một vệt nước nhỏ:

"Có lẽ tối nay toàn Bắc Kinh sẽ bị tuyết bao phủ nhỉ?"

Thẩm Vọng Tân đứng ở bên cạnh cô:

"Ừ, sáng mai thức dậy sẽ thấy một khung cảnh trắng xóa."

Một lát sau, Tô Tinh Dã mới nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang tiến về hướng này. Khi xe dừng trước mặt cô thì cô quay sang vẫy tay với anh: Tạm biệt.

Thẩm Vọng Tân cũng cười và vẫy tay đáp lại: Ừ, tạm biệt.

Tô Tinh Dã lên xe, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà cô nhanh chóng quay kính xe xuống, ló đầu ra nói với Thẩm Vọng Tân vẫn chưa rời đi:

"Lần này không tính, lần sau tôi mời anh đi ăn cơm thật, tôi mời nên tôi trả tiền, có được không?"

Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã ghé vào cửa sổ xe, anh gật đầu: Được.

Sau khi Tô Tinh Dã nhận được câu trả lời vừa lòng thì bấy giờ mới chào tạm biệt anh lần nữa.

Khi xe của Tô Tinh Dã đã đi rất xa rồi Thẩm Vọng Tân mới thu hồi tầm mắt. Sau khi lên xe, anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt luôn dịu dàng sâu sắc nay lại đầy vẻ suy tư.

Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên mới kéo suy nghĩ của anh trở về, nhìn thoáng qua tên hiện trên màn hình, là Lương Đẳng.

"Alo, anh hả, anh ăn cơm xong chưa?"

Thẩm Vọng Tân ừ một tiếng,

"Ăn xong rồi, sao thế?"

"Vậy lúc anh về đi ngang qua MIKE có thể mua cho em một hộp bánh kem không?"

Thẩm Vọng Tân cười bất đắc dĩ:

"Nếu để anh Khôn biết thì lại ngược cậu tới khóc cho mà xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!