Sau mười phút nghỉ ngơi, mọi người lại quay tiếp. Cảnh này có Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã, Thích Chử, Phó Tuần và Chu Thưởng. Phó Tuần trong vai Cửu hoàng tử Tô Mân cùng với Lý Tri Hàng xâm nhập vào hoàng cung sát hại Hoàng đế nhưng bị Ngũ hoàng tử và Lục Dự Lễ biết được bèn mang binh chạy về ngay trong đêm. Hoàng cung chìm trong khói lửa, máu chảy thành sông, tiếng chém giết không ngừng vang lên.
Lục Dự Lễ đối đầu với Lý Tri Hàng, Ngũ hoàng tử ngăn chặn Cửu hoàng tử. Phó Tuần và Chu Thưởng đang rất nhập tâm thì Khương Nghị đột nhiên hô "Cắt!", hiện trường dần dần yên tĩnh lại.
Khương Nghị giơ loa: "Mấy người có thể đánh thật hơn không? Chiến trường chứ có phải phòng chơi game đâu."
"Mấy người đang là kẻ địch của nhau mà! Kẻ địch! Nhớ chưa? Ra tay mạnh lên cho tôi!!!"
Bầu không khí đang rất bi thương nhưng Khương Nghị vừa cất tiếng thì mọi thứ lập tức tan biến. Hai người lau vết máu trên mặt rồi nhìn nhau bật cười. Đạo diễn nói không sai, cách họ đánh nhau quả thật rất giả.
Khương Nghị nhìn hai người đang đứng cười kia thì hơi dở khóc dở cười. Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một hai lần, quay đánh nhau mà nhìn không khác gì mấy con mèo con đang gãi ngứa. Cả đám ai cũng không nỡ xuống tay, xem ra diễn viên mà có quan hệ tốt với nhau quá cũng không ổn.
Bên kia Thẩm Vọng Tân và Thích Chử vẫn đang quay.
Xung quanh rất ồn ào, nhưng trong mắt Lục Dự Lễ chỉ có Lý Tri Hàng. Hốc mắt chàng hồng hồng, nghẹn ngào cầu xin: "A Hàng, quay đầu đi."
"Ta đã sớm không quay đầu được nữa rồi. Cho dù phía trước là vực sâu thì ta cũng sẽ bước tiếp."
"Chẳng lẽ ngươi đã quên những lời dạy bảo của bá phụ sao?"
Lý Tri Hàng nghe vậy thì bật cười: "Ta nhớ rõ. Tất nhiên nhớ rõ chứ! Phải bảo vệ quốc gia. Nhưng mà ngươi nói đi ta phải bảo vệ ai đây. Quốc gia của ta đâu? Người thân của ta đâu? Phụ thân ta cả đời bảo vệ mảnh đất này nhưng cuối cùng không phải chết trong tay quân thù mà bị chính tay quân chủ mà mình bảo vệ giết chết. Ngươi nói xem ta phải làm gì đây?"
Lục Dự Lễ nhìn sắc mặt thống khổ của Lý Tri Hàng, không biết nên nói gì: "Nhưng ngươi còn A Yểu mà. Ngươi không nghĩ cho muội ấy sao?"
"A Yểu là muội muội của ta, ta đã sớm an bài tốt cho nó rồi. Nếu ta còn sống thì ta chắc chắn sẽ đón nó về, còn nếu…." Lý Tri Hàng ngừng lại. Lúc hắn quyết định đi con đường này thì hắn đã sớm chừa đường lui cho muội muội của mình rồi. Sáng nay hắn đã phái người đưa Lý Uyển Yểu ra khỏi Kinh thành, cho dù kết cục như thế nào thì nàng cũng sẽ không bị liên lụy.
Đổi cảnh, Lục Dự Lễ và Lý Tri Hàng lao tới đánh nhau. Lý Tri Hàng cầm kiếm đâm vào Lục Dự Lễ nhưng Lý Uyển Yểu – người đáng lẽ đang ở rất xa lại đột nhiên lao ra khiến Lý Tri Hàng và Lục Dự Lễ lập tức ngây người.
Thanh kiếm trong tay Lý Tri Hàng rơi xuống: "Muội muội…"
Máu tươi thấm đỏ áo, nàng yếu ớt ngã vào người Lục Dự Lễ. Lục Dự Lễ duỗi tay ôm lấy nàng, ba người đồng thời ngã ngồi trên mặt đất.
Khương Nghị không chớp mắt nhìn ba người trong màn hình, khẩn trương siết chặt nắm tay. Cảnh này thật sự rất quan trọng.
Lý Uyển Yểu giơ tay vuốt ve gò má nam nhân ấy. Kể từ lúc Cửu hoàng tử đối đầu với Ngũ hoàng tử, ca ca và chàng cũng tách ra. Nàng đứng ở giữa, không thể không lựa chọn ca ca bởi vì ca ca chỉ có một mình: "A Lễ ca ca, rất lâu rồi chúng ta không được gặp nhau… muội rất nhớ huynh."
Từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt của Lục Dự Lễ rơi xuống. Chàng nắm lấy tay Lý Uyển Yểu, an ủi nàng mà lại như đang an ủi chính mình, run rẩy cất lời: "Sẽ không có việc gì, đừng sợ, ta mang muội đi tìm Thái y."
"A Lễ ca ca, xin lỗi…" Không thể ở bên huynh.
Lục Dự Lễ hiểu: "Không sao, không sao mà."
Lễ Uyển Yểu cố gắng nở nụ cười: "Huynh nói xem thật sự có kiếp sau sao? Nếu thật sự có… kiếp sau, nếu có thể gặp huynh thì tốt rồi ···"
Lý Tri Hàng nhìn máu đỏ trên tay mình, ngơ ngẩn thốt lên: "Không phải huynh đã đưa muội ra khỏi thành sao… vì sao lại quay về… vì sao chứ?????…"
"Ca ca đừng buồn… Huynh không sai… Là muội…." Lý Uyển Yểu nắm tay Lý Tri Hàng, mang theo sự lưu luyến, khó khăn nói tiếp: "Ca ca… chúng ta về nhà đi… muội muốn… về nhà…"
Cánh tay nhỏ vô lực rũ xuống, rơi vào lòng bàn tay của Lý Tri Hàng, lạnh lẽo đến dọa người. Hắn nổi điên xông đến đẩy Lục Dự Lễ ra, bế Lý Uyển Yểu không còn hơi thở lên, cất từng bước đi ra ngoài. Trong miệng vẫn lẩm bẩm mãi: "Được… chúng ta về nhà… ca ca mang muội về nhà…"
Lúc Lý Uyển Yểu được Lý Tri Hàng bế lên, một cây trâm ngọc lan từ trong tay áo nàng rơi ra và dừng trên đùi Lục Dự Lễ.
Cảnh quay kết thúc, Tô Tinh Dã súc miệng bằng nước ấm đến mấy lần mà vẫn ngửi thấy mùi máu tươi. Lần đầu tiên dùng máu giả còn chưa quen nên cô không thoải mái lắm. Đang định đi súc miệng tiếp thì Thẩm Vọng Tân bước đến.
Ánh nhìn của Tô Tinh Dã dừng lại ở đôi mắt kia, nhớ lại cảnh quay vừa nãy khi anh vừa khóc vừa cất lời. Hốc mắt đỏ ửng, nước mắt rơi ướt cả mí mắt khiến cô thiếu chút nữa không nhịn được mà ôm lấy anh. Đến lúc ấy cô mới biết, hóa ra đôi mắt dịu dàng ngày thường khi khóc lên lại động lòng như vậy.
Trong lúc cô nghĩ ngợi lung tung thì Thẩm Vọng Tân đã bước đến trước mặt: "Đang nghĩ gì vậy?"
Tô Tinh Dã sực tỉnh: "Không có gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!