Thiếu niên ngược sáng đi đến, khuôn mặt trong trẻo, mặt mày ngậm cười, khóe miệng khẽ nhếch, một giây sau giống như định mở miệng nói gì đó, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì một tiếng chuông báo thức không hề báo trước lanh lảnh vang lên, thân hình thiếu niên trước mặt dần dần tan rã.
Mà người đang nằm trên giường cũng đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà trắng như tuyết, cô sửng sốt hai giây, lẩm bẩm: Hóa ra là mơ à?
Tô Tinh Dã lau lớp mồ hôi vốn không tồn tại trên trán, bấy giờ mới vực dậy tinh thần xuống giường, rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Giống như hai ngày trước, khi cô chạy bộ xong trở về, Tiểu Mặc đã đứng chờ ở cửa, họ cùng đến phim trường.
Sau hai ngày bị sắc đẹp tấn công dữ dội, Tiểu Mặc cảm thấy năng lực cưỡng lại của mình đã mạnh hơn một chút.
"Hôm nay cô chính thức quay rồi, có thấy căng thẳng không?" Trên đường đến đoàn phim, Tiểu Mặc hỏi Tô Tinh Dã.
Nếu nói không căng thẳng thì không có khả năng, dù sao cô cũng chưa từng diễn xuất qua, vì vậy liền thành thật gật đầu: Có một chút.
"Không sao đâu, không cần căng thẳng. Đây là lần đầu cô đóng phim nên hẳn thái độ của đạo diễn Triệu đối với cô sẽ không quá nghiêm khắc đâu."
Sau khi vào đoàn phim, Tiểu Mặc trực tiếp dẫn cô đến phòng hóa trang của diễn viên. Cô ấy nhìn một vòng, rồi cất tiếng gọi một người phụ nữ:
"Chị Phan Kỳ, đây là cô Tô thủ vai Tiên Nhạc, chị có thể trang điểm cho cô ấy trước không?"
Phan Kỳ nhìn sang bên này, sang sảng đáp: Có thể chứ.
Tiểu Mặc dặn dò Tô Tinh Dã hai câu rồi mới rời đi. Tô Tinh Dã chủ động đi tới chỗ Phan Kỳ, gọi một tiếng: Xin chào chị Phan.
"Tiểu Tô, đến đây ngồi trước đi."
Tô Tinh Dã nghe lời đi sang bên đó ngồi.
Trước khi hóa trang, Phan Kỳ quan sát nền da của Tô Tinh Dã trước, rồi không khỏi âm thầm cảm thán, mặt mộc không trang điểm, môi hồng răng trắng, lông mi nhỏ dài như một cây quạt nhỏ tinh xảo, con ngươi trong vắt, sạch sẽ, quả đúng như câu, con gái hai mươi như hoa.
Tô Tinh Dã yên tĩnh ngồi trước gương, hơi rũ mắt, tùy ý Phan Kỳ thoa phấn bôi kem lên mặt mình. Nhưng đúng vào lúc này, cô lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi không xa, Cảm ơn chị.
Chỉ có bốn chữ, nhưng lại khiến khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tô Tinh Dã xuất hiện một tia biến hóa, cô không nhịn được ngước mắt liếc nhìn qua gương, cái nhấc mắt này vừa vặn nhìn thấy một bóng người cao lớn từ phía sau đi qua.
Có lẽ do dáng người anh cao, sải chân cũng rộng, nên anh chỉ bước qua trong một thoáng ngắn ngủi mà thôi, và tất nhiên Tô Tinh Dã cũng sẽ không làm ra hành động lộ liễu như nhìn theo anh, chỉ là bóng người chợt lóe lên đó lại khơi gợi lên ký ức đêm qua của cô, giọng rất giống, thân hình cũng rất giống…
Bởi vì làn da của Tô Tinh Dã vốn đã trắng, mà Tiên Nhạc lại là một nhân vật không nhiễm bụi trần nên Phan Kỳ chọn kiểu trang điểm sạch sẽ, trong trẻo cho cô. Vốn nền da của Tô Tinh Dã đã tốt sẵn rồi nên Phan Kỳ không gặp chút khó khăn nào trong việc này.
Phan Kỳ nhìn cô gái trong gương, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, kỳ thực khuôn mặt Tô Tinh Dã có mấy phần cổ điển, bây giờ trang điểm xong, càng phác họa triệt để hơn mấy nét đó.
Phải mất mấy giây sau cô ấy mới phản ứng lại được, nói một câu từ đáy lòng:
"Rất đẹp, kiểu trang điểm này rất hợp với cô."
Phan Kỳ cười lắc đầu:
"Thợ hóa trang còn chưa tới, cô đi thay trang phục trước đi rồi hẵng quay lại đây làm tạo hình."
Vâng.
Thợ hóa trang mới vừa cài một cây trâm lên tóc cô, thì trợ lý phim trường đã vọt vào:
"Diễn viên thủ vai Tiên Nhạc đã chuẩn bị xong chưa?"
Thợ hóa trang lập tức đáp:
"Xong rồi đây. Tiểu Tô, cô theo cậu ấy tới chỗ quay phim đi."
Tô Tinh Dã ôn hòa gật đầu, sau đó từ trên ghế đứng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!