Chương 14: (Vô Đề)

Chương trình học năm tư cũng không quá bận rộn, hiện giờ cách lúc tốt nghiệp chỉ còn một tháng, nên chỉ cần hoàn thành tốt tất cả các môn, viết luận văn và trình diễn một bài múa là có thể tốt nghiệp rồi. Bốn năm nay, Tô Tinh Dã là sinh viên chẳng những học giỏi mà hạnh kiểm cũng tốt, là tấm gương cho những sinh viên khác, điểm số cao là chuyện không cần phải nói, còn phần luận văn, bởi vì cô múa đơn, lại không cùng nhóm với bất kỳ sinh viên nào nên đã xin Ôn Viện cho tốt nghiệp sớm.

Ôn Viện biết cô đã ký hợp đồng quay một bộ phim truyền hình nên mới muốn rời trường sớm để vào tổ, vì vậy cô ấy cũng không nói thêm gì. Huống chi hiện giờ cô cũng đã trở thành đội viên của Nghệ Văn, nghe nói ba tháng trước phần biểu diễn của cô ở đó rất tuyệt, sau khi về trường vẫn chăm chỉ lên lớp, luyện múa nên Ôn Viện rất hài lòng về cô. Bây giờ nghe nói cô muốn vào đoàn phim cũng không có bất kỳ dị nghị nào.

Lúc Ôn Viện đóng dấu vào giấy chứng nhận tốt nghiệp của cô đã nói rằng: "Tuy vào đoàn phim rồi cũng đừng quên ngày 20 tháng 07 có một hội diễn tốt nghiệp, điệu "Thanh Bình" của em vẫn cần luyện thêm."

Điệu múa "Thanh Bình" là do chính Tô Tinh Dã sáng tác. Đây là một điệu múa cổ điển, bắt đầu từ năm nhất cô đã chuẩn bị cho điệu múa này để dành cho đêm hội diễn tốt nghiệp. Khi biểu diễn điệu "Thanh Bình" lần đầu tiên cho Ôn Viện xem, cô ấy ngay lập tức bị kinh diễm. Cô ấy dám cam đoan rằng, điệu múa "Thanh Bình" này của Tô Tinh Dã nhất định sẽ tỏa sáng vào đêm hội diễn và giành được vòng nguyệt quế.

Tô Tinh Dã nhận lấy giấy chứng nhận, đáp: "Em biết rồi, cô Ôn. Em nhất định sẽ tập luyện thật tốt, cô không cần lo lắng đâu."

Ôn Viện để lộ một nụ cười vui mừng: "Ừ, cô tin tưởng em. Được rồi, mau đi đi."

Sau khi lên xe, Dương Vân nói với Tô Tinh Dã: "Tinh Tinh, ngày mai phải vào tổ rồi, chị sẽ chọn vài người cho em, nhớ dẫn họ đi chung nhé."

Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn chị: "Chọn người cho em? Người nào?"

"Còn có thể là ai chứ, chính là những nhân viên bên cạnh nghệ sĩ đấy. Trợ lý này, vệ sĩ này, chuyên viên trang điểm và thợ phục trang…"

"Khoan, đợi chút, chị Vân, rốt cuộc chị tuyển cho em bao nhiêu người vậy?"

"Cũng không nhiều lắm đâu, chỉ có ba trợ lý, hai vệ sĩ, hai chuyên viên trang điểm, thợ phục trang cũng có hai người, tổng cộng chỉ có chín người thôi mà."

Khóe môi Tô Tinh Dã giật giật: "Chỉ… chỉ có chín người?"

"Ừ, chín người là ít rồi đó." Dương Vân không phủ nhận.

"Chuyên viên trang điểm và thợ phục trang thì đoàn phim cũng có mà, chúng ta cũng chỉ quanh quẩn ở đoàn phim thôi. Hơn nữa, đoàn phim nhiều người như vậy thì không cần vệ sĩ, còn trợ lý thì chỉ cần một người là đủ rồi."

Dương Vân nhìn cô: "Chị chọn cho em chín người, cuối cùng em lại trừ hết tám?"

"Chín người thật sự rất khoa trương đó."

"Bộ quá lắm sao?"

Tô Tinh Dã kiên định gật đầu.

"Chỉ muốn một trợ lý thôi hả?"

Tô Tinh Dã tiếp tục gật đầu.

"Nếu không thì thêm một người nhé?" Dương Vân thương lượng với cô.

Dương Vân nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, cuối cùng chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp: "Vậy…. cũng được."

Thẩm Vọng Tân kéo theo hành lý bước ra cửa lớn, còn Đặng Khôn đứng một bên sốt ruột nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy một cô gái với mái tóc ngắn có thân hình gầy gò tung tăng đi về hướng này. Có điều, anh ấy chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đã bảo là sắp xếp trợ lý đến mà?"

Thẩm Vọng Tân nở nụ cười bất đắc dĩ, nói với Đặng Khôn: "Anh Khôn, nếu không thì bỏ đi, chúng ta cần phải đi rồi."

Đặng Khôn giơ tay muốn rút điện thoại gọi cho giám đốc Trần. Cuộc gọi còn chưa chuyển, cô gái vừa nãy đã đi đến trước mặt họ, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi, anh có phải là quản lý Đặng không?"

Thẩm Vọng Tân và Đặng Khôn nhìn nhau một cái, sau đó Đặng Khôn hỏi: "Đúng, là tôi. Còn cô là?"

Cô gái nghe vậy, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Chào anh Đặng, em tên là Đường Viên, là trợ lý mà công ty sắp xếp cho anh Thẩm."

Vẻ mặt Đặng Khôn không thể tin nổi: "Trợ lý? Công ty sắp xếp?"

Đường Viên dùng sức gật đầu.

Bàn tay cầm điện thoại của Đặng Khôn không khỏi run rẩy, hiện giờ anh chỉ cảm thấy có một cây đuốc đang đốt cháy cuống họng của mình, nếu không bộc phát, anh sợ mình sẽ chết vì nhịn mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!