Bầu trời màu xám, ráng hồng quay cuồng.
Bên cạnh tầng tầng lớp lớp vân phiến, có lôi quang lóe ra. Gợn sét gợn sóng nhanh chóng cuồn cuộn qua bầu trời, nhưng không có nửa điểm tiếng động nào cả.
Trên đỉnh trụ trời, đại thần Cường Lương cầm cái rìu đá, chân đạp đầu độc mãng vừa mới chém giết, ngạc nhiên nhìn bầu trời. Từ cực đông đến cực tây bầu trời, hầu như che phủ toàn bộ không trung là một cái đuôi rắn màu tím, đang ở phía chân trời cực cao uốn lượn trườn đi.
Thân rắn này khổng lồ như thế, không thấy đầu đuôi của nó, nhưng đã che toàn bộ bầu trời tầm mắt có thể đạt được.
Thân rắn che cả bầu trời thỉnh thoảng nhập vào trong mây, lẫn làm một thể với ráng hồng. Ngẫu nhiên một trận lôi quang va chạm ở trên thân rắn, liền có một đạo khí tức đáng sợ từ bầu trời hạ xuống, áp bách Mạnh Minh cao trăm trượng nhe răng trợn mắt, thân thể không ngừng lay động.
"Mụ đàn bà đáng sợ này phát hỏa rồi, ai lại trêu chọc ả ta?!"
Một cái đỉnh tròn ba chân màu cổ loang lổ chậm rãi từ trong tầng mây hạ xuống, trong đỉnh vang to một tiếng, vô số điện quang hướng bốn phía tuôn trào. Chờ lúc điện quang biến mất, tất cả dị trạng đều đã tiêu tán, thân rắn khổng lồ trên bầu trời cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.....
Bầu trời mây đen dày đặc, mưa to điên cuồng quất đại địa, vô số bọt nước tung tóe lên.
Kim tự tháp thủy tinh pha lê chế thành đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng bầu trời đêm tối đen. Mấy chục tráng hán trang bị đến tận răng nắm chặt súng ống, thân khoác áo mưa vờn quanh kim tự tháp tới lui tuần tra, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía.
Bọt nước mưa tung tóe đột nhiên nhảy lên có tiết tấu, giống như nhịp tim, từng chút giọt nước mưa trong suốt không ngừng nhảy lên cao hơn một thước. Mưa bụi trên không trung rơi xuống "Tốc tốc" dây dưa cùng một chỗ, bện thành mấy chục sợi dây thừng nước vô thanh vô tức quấn ở cổ tráng hán võ trang.
Dây thừng nước dùng sức vung, các tráng hán không thể phát ra nửa điểm thanh âm đã bị vặn gãy xương cổ.
Xoáy nước mờ mịt, một bóng người ảm đạm đột ngột hiện lên, đi từng bước một hướng cửa chính kim tự tháp. Đi mỗi một bước, thân hình mông lung liền rõ ràng hơn một phần, lúc đến cửa kim tự tháp, bóng người sương mù ngưng tụ thành đã biến thành người nước trong suốt.
Thân thể hơi nhoáng lên một cái, người nước chợt biến sắc, Thanh Long tuấn lãng dáng người thon dài, gầy gò, mặc trang phục màu đen, bộ dạng võ vàng hiện ra thân hình.
Vô số mưa ngưng tụ thành dây thừng nước vặn vẹo, giống như rắn nhảy múa chui vào kim tự tháp, theo gió chui vào khe cửa sổ, giống như đao sắc chặt đứt dây dẫn của toàn bộ trang bị bảo an. Mảng lớn ánh lửa điện phun ra, trong kim tự tháp chỉ có hệ thống chiếu sáng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Dùng sức đẩy ra cửa chính thủy tinh pha lê dày ba thước, Thanh Long chậm rãi đi vào trong sảnh triển lãm của kim tự tháp.
Hơn một trăm cái đài triển lãm thủy tinh chế thành lẳng lặng đứng sừng sững ở dưới đèn đuốc huy hoàng, trên đài triển lãm ngoại vi đặt mấy chục bộ hài cốt ngồi khoanh chân, trên một cái đài triển lãm chính giữa, dưới vòng bảo hộ thủy tinh chống đạn thật dày chế thành, sừng sững một cái đỉnh tròn to bằng đầu người long phượng quấn quanh, ngũ sắc gần như trong suốt.
Thanh Long đến trước một cái đài triển lãm ngoại vi, lẳng lặng quan sát một bộ hài cốt khoanh chân.
Những hài cốt này rất giống cốt cách nhân loại, nhưng hài cốt trước mắt toàn thân màu vàng sẫm bán trong suốt, giống như lưu ly ở dưới đèn đuốc chiếu rọi tỏa sáng rạng rỡ. Nếu bọn họ đứng thẳng, chiều cao hẳn là đều ở trên hai thước. Càng làm cho người ta thấy khác biệt là, trên đầu lâu bọn họ trừ một trái một phải hai cái lỗ thủng tối như mực, chính giữa mi tâm còn có một cái lỗ mắt lớn hơn nữa.
"Người ba mắt?" Thanh Long từ trong giày rút ra một con dao găm, dùng sức gõ gõ hài cốt trước mặt.
Hài cốt khi gõ lên thì vang "Leng keng", dao găm hợp kim đặc chủng rèn thành, trình độ cứng rắn có thể so với kim cương thế mà không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào ở trên hài cốt này. Sắc mặt Thanh Long trở nên đặc biệt nghiêm túc, hài cốt loài người tính chất so với kim cương còn cứng hơn, giá trị chất chứa trong đó quá lớn.
"Một chuyến này ta tự mình động thủ, quả thật cũng đáng giá." Thanh Long xoay người, đi tới trước đài triển lãm chính giữa cười nói: "Ầy, các ngươi còn không ra mặt, ta sẽ mang theo những bảo bối này trở về."
Cửa hông sảnh triển lãm mở ra, một đội nam nữ hơn hai mươi người mặc áo gió thật dài màu đen, thân thể bị lửa, sấm sét, gió lốc… các loại dị tượng bao vây đi ra, đi dẫn đầu là một cô gái lạnh lùng tóc vàng mắt biếc, dáng người cao gầy yểu điệu, cầm kiếm ngọc hình thù kỳ lạ.
"Thanh Long tiên sinh, nghe đại danh đã lâu." Cô gái đi tới đối diện đài triển lãm, hướng Thanh Long hơi hạ thấp người hành một lễ: "Mấy năm nay, đồng bạn chúng ta chết ở trên tay ngài đã vượt qua một trăm người, trong đó tiền nhiệm đặc cần cục trưởng của ta đã có nhiều tới ba người. Nhưng làm người ta không thể tưởng tượng là, chúng ta thế mà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thật sự của ngài."
"A nha nha, vấn đề này thật ra không quan trọng như vậy. Bộ dạng ta không đẹp trai cho lắm!" Thanh Long vừa trêu chọc cô gái, tay phải đặt ở trên lồng thủy tinh chống đạn của đài triển lãm, cơ thịt lòng bàn tay khẽ giật, thủy tinh chống đạn dày tới hai thước liền vỡ thành vô số hạt cát.
"Thần sao!" Mọi người theo phía sau cô gái đi ra ùn ùn kinh hô thành tiếng, kinh hãi lui một bước. Bọn họ đã sớm nghe nói đông phương Hoa Hạ Thanh Long là nhân loại mạnh nhất thế gian, nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được Thanh Long có thể mạnh như vậy!
Thủy tinh chống đạn đặc chủng dày hai thước, món đồ chơi ghê gớm pháo chính của xe tăng cũng không phá nổi, vậy mà một chưởng nhẹ nhàng đã có thể chấn vỡ? Loại lực lượng này, hoàn toàn vượt qua cực hạn tưởng tượng của những người này—— nhân loại thật sự có thể trở nên mạnh như vậy?
Hai tay nâng lên đỉnh tròn ba chân, một cảm giác cực kỳ kỳ diệu dần sinh ra. Thanh Long đang cái đỉnh này, liền cảm giác giống như đang nắm toàn bộ vũ trụ.
Cẩn thận đem cái đỉnh tròn bỏ vào trong túi da co rút lại bên hông, Thanh Long cười nói: "Những bảo bối này, đến từ Lương Chử cổ thành của quốc gia ta, ta phải đem chúng nó thu hồi. Dựa theo luật lệ của chúng ta, nắm đấm to là đại gia, các ngươi không có ý kiến đối với chuyện ta thu về văn vật của bổn quốc chứ?"
Cô gái cười khẽ nhìn Thanh Long, nhẹ nhàng nói: "Thanh Long tiên sinh, ngài có lẽ có hứng thú biết một số thành quả nghiên cứu của chúng ta đối với những bảo vật thần bí này? Ngài có lẽ đoán không ngờ được, tầng đất bao phủ chúng nó, trải qua chúng ta đo lường tính toán, niên đại vượt qua mười vạn năm."
Thanh Long theo bản năng sờ sờ túi da bên hông, đồ cổ mười vạn năm trước? Mười vạn năm trước nhân loại còn đang ăn lông ở lỗ nhỉ? Bọn họ có thể chế tạo được bảo vật tinh xảo đẹp đẽ như vậy, chất chứa năng lượng kỳ diệu như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!