Tôi biết ngay, đằng sau sự nhiệt tình của Thường Hỉ, đều có mục đích làm hao tiền tốn của của tôi.
Nói đến đây, tôi thấy nên tự giới thiệu với mọi người một chút. Tôi, Thường Nhạc, sinh viên học viện mỹ thuật đại học H, digital media chuyên nghiệp, chỉnh sửa phim kiêm nhiếp ảnh gia.
Nhưng trong mắt chị họ yêu dấu kia lại được thô bạo định nghĩa: tên sai vặt theo đoàn để chụp ảnh.
Cuối tuần, tôi vác theo camera nặng trĩu, đi cuối cùng trong đám người, hự hự đi bộ theo đoàn thật lâu mới đến nơi gọi là căn cứ nướng BBQ Nông Gia Lạc.
Cả buổi sáng bôn ba làm người ta đói đến không chịu được, sau khi ăn cơm trưa, từng người từng người kết đội để đi khám phá. Tôi từ nhỏ sợ lạnh, nhìn nước sông rùng mình một cái, liền xung phong nhận việc giữ đồ vật giúp mọi người, sau đó thoải mái dễ chịu mà ngồi trên tảng đá bên sông phơi nắng.
Mặc dù trước đó thầm mắng Thường Hỉ rất nhiều, nhưng sau khi đến đây, lại phi thường vừa lòng mà đánh giá.
Tuy nơi này xa xôi một chút, nhưng non xanh nước biếc, hơn nữa chuyến đi có chuẩn bị thích đáng, quả thật không tồi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, tôi liền được như ý nguyện tiến vào trạng thái cá khô.
Ánh nắng ngày thu đem mặt trái của tôi phơi đến nóng lên, tôi mơ màng sắp ngủ mà lật người, đem mặt chính diện nướng nướng, bỗng nhiên phát hiện đối diện đống balo áo khoác trước mặt còn một người đang ngồi.
Tôi nhìn kỹ lại, người kia thân hình tinh tế, tóc đen như nước, tại nơi núi hoang sông tĩnh đột ngột xuất hiện. Khi người nọ quay đầu lại, tôi không kiềm được mà cảm thấy cảm khái, sao lại là người nọ.
Từ này dùng ngay lúc này có vẻ không lịch sự, nhưng tôi thật thắc mắc, vì sao Tống Dữ Miên lại ở đây.
Tôi hỏi: "Sao cậu không cùng bọn họ đi chơi?"
Thanh âm cậu ấy mang theo một chút bất đắc dĩ: "Cần hai người một tổ."
Hai người thì hai người thôi, đoàn chúng tôi không thiếu người.
"Tôi biết, tôi cũng từng đi rồi."
Tống Dữ Miên không nói chuyện, chỉ nhìn tôi, nhìn đến cả người tôi không được tự nhiên mới thu hồi tầm mắt, sau đó tìm một tảng đá gần tôi ngồi xuống.
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Theo lý thuyết, người trước mặt không phải người sẽ không tìm được bạn đồng hành, trừ phi chính cậu ấy không muốn đi, hoặc người cộng sự kia không muốn đi.
Suy nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nhớ đến câu khỏi kia của nàng, 'Cậu đi không?'
Tôi trả lời, 'Thường Hỉ bắt tôi đi.'
Cậu ấy đáp: 'Mình cũng vậy.', lại nhắn: 'Những người kia mình đều không thân.'
Mà khi ấy tôi còn tà mị cười lạnh với màn hình di động, thầm nghĩ không thân cái rắm, không thân cậu còn cho người ta WeChat.
Không đúng, đây không phải trọng điểm, vấn đề ở đây là cộng sự của Tống Dữ Miên là ai, tên ngốc không có mắt nào lại bỏ người ta giữa rừng núi hoang vắng thế này.
Tôi giận dữ đứng dậy nhìn bốn phía một vòng, không may phát hiện, nơi này chỉ có tôi và người kia, chẳng còn ai khác.
Đây chính là nói, cộng sự của Tống Dữ Miên.
Con mẹ nó, chính là tôi!!!
Lòng tôi cảm thấy áy náy, nhưng cũng không biết nên biểu đạt thế nào.
Bực bội mở một lon Coca, bất hạnh lại ập đến, bọt coca phun hết ra tay, tôi không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng, cam chịu xui xẻo mà lắc lắc tay không biết nên làm thế nào, bên kia Tống Dữ Miên đã đưa qua một tờ khăn giấy ướt.
" Nga, cảm, cảm ơn."
Ngoài ý muốn tiếp lấy khăn giấy lau tay, có lẽ xuất phát từ lòng cảm kích Tống Dữ Miên đại nhân không so đo với tiểu nhân, hoặc phơi nắng của buổi trưa đến choáng váng não sinh ra tư tâm, chưa đợi đối phương nói ra câu khách sáo 'Không cầm cảm tạ.' tôi đã đưa ra lời mời:
"Kia, dù sao cũng đang rảnh, cậu có muốn làm người mẫu của tôi không?"
Tống Dữ Miên có vẻ rất kinh ngạc: "Mình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!