Sau khi ngồi xuống khán đài, tôi vẫn còn trong trạng thái khẩn trương vạn phần, ánh mắt dại ra, máy móc bước đi, mơ mơ màng màng đến khi Tống Dữ Miên đưa đến một chai nước khoáng, mới luống cuống tay chân mà tỉnh táo lại.
Cũng may lúc này cuộc thi đã bắt đầu, ánh đèn mờ xuống, không ai phát hiện tôi thất thố, tôi nghiêng đầu trộm nhìn Tống Dữ Miên, xác nhận lực chú ý của nàng đang trên sân khấu, mới nhẹ nhàng thở ra hơi.
Được rồi, Thường Nhạc.
Có tiền đồ một chút được không, ở đời không ai ở một nơi té ngã hai lần, cho dù Tống Dữ Miên có xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng có liên hệ gì với mày đâu?
Bình tĩnh tâm tình một chút, tôi tìm một tư thế thoải mái, đem sự chú ý dời lên sân khấu, hai bên không nói gì, cứ như vậy sóng vai xem hết buổi biểu diễn.
Hoạt động tổ chức lần này cực kỳ thành công, đặc biệt là phần rút thăm trúng thưởng cuối cùng, khi công bố giải nhất là một chiếc máy tính người người muốn có, toàn bộ hội trường đều sôi trào.
Đương nhiên không khí này không liên quan đến tôi, một là vận may không tốt đến mức có thể giành thưởng, hai do đang ngồi bên cạnh Tống Dữ Miên, tôi nào có tâm tình để ý có trúng thưởng hay không.
Sau khi biểu diễn kết thúc, người lên kế hoạch tổ chức như Thường Hỉ đương nhiên sẽ tiến vào giai đoạn chụp ảnh lưu niệm oanh oanh liệt liệt. Tuy chị ấy mời chúng tôi đến, nhưng từ đầu tới cuối đều không có thời gian quan tâm đến chúng tôi, nhìn Thường Hỉ bận rộn trên sân khấu, đánh giá thời gian chị ấy xong việc, quyết định tốt hơn là về trước.
Thấy Tống Dữ Miên không có ý kiến gì, tôi liền đơn giản nhắn cho Thường Hỉ, sau đó cùng Tống Dữ Miên rời đi.
Là tài xế do Thường Hỉ chỉ định, đương nhiên tôi sẽ phụ trách đưa Tống Dữ Miên về đến ký túc xá. Sau khi dừng xe còn rất lễ phép mà nhắc nhở: "Tống Dữ Miên, đến ký túc xá của cậu rồi."
Tống Dữ Miên lại không có ý muốn xuống xe, sau một hồi im lặng, mới hỏi tôi: "Thường Nhạc, cậu ăn tối chưa?"
Tôi... đương nhiên chưa ăn.
Buổi chiều chỉ lo nằm trên giường, nghiêng mình qua lại liền đến giờ hẹn, hiện tại xem diễn xong cũng gần 9 giờ, không đói bụng là người làm bằng sắt a, tôi thật sự đói đến không chịu được, đang định sau khi tạm biệt Tống Dữ Miên sẽ đến quán bên cạnh trường học ăn mì.
"Tôi ăn rồi."
Lời vừa nói xong, bụng không có mắt liền kêu một tiếng, gió đêm lay động bóng cây, ánh sáng tối tăm là giác quan người ta càng trở nên nhạy bén, tôi nghe thấy rất rõ phía sau Tống Dữ Miên không nhịn được, nhẹ nhàng bật cười.
Cứu mạng.
Đây là lần thứ hai trong ngày tôi mất mặt, lần đầu do buổi sáng hiểu sai ý, tôi còn chưa kịp cầu nguyện Tống Dữ Miên hãy quên đi sự kiện kia, giờ lại trước mặt nàng vụng về nói dối, một giây sau lại tự vả mặt chính mình.
Giờ khắc này tôi chỉ muốn vứt xe mà chạy, nhưng lại nghe thấy người vốn nên xuống xe
- Tống Dữ Miên cho tôi một cái bậc thang: "Cũng đến lúc nên ăn tối, Thường Nhạc, để cảm ơn cậu đưa đón, mình mời cậu ăn gì đó đi."
Kỳ thật tôi rất muốn nói không cần cảm ơn, cứ như vậy tạm biệt, nhưng không đợi tôi mở miệng, Tống Dữ Miên đã nói thêm: "Mình cũng đói bụng."
Đây là cắt đứt đường cự tuyệt của tôi rồi.
Ngẫm lại dù sao mất mặt thì cũng mất hết rồi, bất quá cùng nhau đi ăn chút gì đó, sẽ không mất đi miếng thịt nào, người ta đã chủ động mời như vậy, lại từ chối thì có vẻ không phải người. Tôi vòng vo suy nghĩ, cuối cùng đồng ý.
"Được, cậu muốn ăn gì?"
Nghĩ đi, Thường Nhạc, Tống Dữ Miên cũng không phải yêu quái, cậu ấy còn chưa ngượng ngùng, mày trốn cái gì a.
"Đều có thể, mình không kén ăn, cậu quyết định đi."
Quyền quyết định một lần nữa trong tay tôi, người có chứng khó lựa chọn như tôi là một cực hình, gấp đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Thường Nhạc, bình tĩnh nào, mọi người đều ăn cơm mà lớn, Tống Dữ Miên cũng là một sinh viên bình thường, ngày thường mày cùng bạn đi đâu, thì mang nàng đến nơi đó thôi.
Khoan đã.
Tống Dữ Miên ăn cơm mà lớn sao?
Lỡ người ta thật sự uống sương ngửi hoa mà lớn thì sao bây giờ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!