Chương 50: (Vô Đề)

"Không thân a."

Tần Dương có vẻ tự hiểu, trong khi ta thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chị ta sẽ rút lui, thì người nọ lại không hề cảm thấy xấu hổ, ôm lấy bả vai tôi và mời: "Cho nên chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

???

Trên thế giới này sao lại có người không hiểu tiếng người như vậy?

"Tôi có lý do gì mà muốn ăn cơm với chị?"

Tần Dương a một tiếng, giải thích: "Vốn dĩ, tôi định mời em và Miên Miên cùng ăn bữa cơm."

Tôi ngắt lời nàng: "Nói chuyện thì nói chuyện, không cần kêu thân mật như vậy."

"Có sao?" Tần Dương vò đầu, "Chúng tôi vẫn luôn gọi nàng như vậy mà."

"Hiện tại không được." Tôi lạnh mặt, "Vậy tại sao nơi này chỉ có tôi và chị?"

"Đó không phải là vấn đề mấu chốt sao?" Tần Dương vừa ôm ta vừa đi ra ngoài, "Nhưng mà,  không biết sao Miên Miên nói tâm trạng không tốt, không đến."

"Tống Dữ Miên." Tôi nhẹ nhàng run lên, không dấu vết hỏi: "Nàng có nói gì thêm không?"

"Không có gì, chỉ nói không đến và không trả lời tin nhắn."

Tần Dương nhìn ta với vẻ chua xót, bỗng nhiên hiểu ra: "Các người hôm qua cãi nhau đúng không?"

"Ai cần chị lo." Tôi khó chịu, khẽ nói: "Nàng không đi, vậy chị còn tìm tôi làm gì?"

"Ăn cơm a." Tần Dương đáp lại một cách tự nhiên, "Đã đến đây rồi, ăn với em cũng như nhau."

???

Có bệnh sao? Cái gì mà ăn với tôi cũng như nhau?

Duy trì chút kiên nhẫn cuối cùng, tôi lễ phép từ chối: "Tôi không đi, chị tự tìm chỗ ăn đi."

"Đừng mà, đã tới rồi." Tần Dương cố chấp đẩy tôi đi về phía khu ký túc xá, vừa đi vừa đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm, "Thực ra, tôi đã muốn làm quen với em từ lâu rồi."

Hảo gia hỏa.

Tôi có một cảm giác không thật lành mạnh, theo bản năng tiếp nhận mũ bảo hiểm, và không thể không thốt lên: "Cái đó, chị sẽ không ——"

"Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với em." Tần Dương không chút khách khí cắt ngang lời tôi, "Chỉ là luôn rất tò mò thôi."

Nói xong, người này thò người qua, thúc giục: "Nhanh lên, mang mũ bảo hiểm vào."

Tôi khó hiểu: "Mang cái này làm gì?"

"Để ngồi xe chứ." Tần Dương nghiêng người, lộ ra phía sau xe máy, "Vốn dĩ định gọi cả ba cùng đi, nếu Miên Miên không tới, thì tôi sẽ chở em đi."

"Tống Dữ Miên." Tôi lại không ngại phiền phức mà sửa lại.

"Được, được, được, Tống Dữ Miên." Tần Dương tự tin bước lên xe, "Nhanh lên, xuất phát."

Thật là có tật xấu, sao trên đời lại có người dám chở tình địch của mình đi như vậy?

Tôi ném mũ bảo hiểm cho chị ta, kiên quyết nói: "Không cần, tự tôi có xe...."

Xe điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!