Một cảm giác áy náy lớn lao bỗng nhiên tràn ngập tâm trí tôi. Tống Dữ Miên không nói gì thêm, còn tôi, cầm món đồ trong tay, hé miệng mà không biết nói gì để biện minh cho bản thân.
Trời tối dần, gió thổi hiu hiu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tống Dữ Miên thở dài: "Không còn sớm nữa, cậu mau trở về đi."
"Nhưng mà..."
"Mùa thu." Dường như không nghe thấy sự chần chừ trong giọng tôi, Tống Dữ Miên giơ tay kéo khóa áo khoác của tôi lên. "Thường Nhạc, chú ý giữ ấm."
Ngữ điệu và cử chỉ của nàng mềm nhẹ, như thể một người yêu thương đang quan tâm. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi cảm thấy hoảng loạn, như thể một món đồ quan trọng nào đó đang lặng lẽ rơi xuống trong đêm tối, không thể tìm thấy.
Tôi cảm nhận được sự mất mát của Tống Dữ Miên, nhưng lại không thể diễn đạt cụ thể, cuối cùng chỉ có thể để lại vài câu xin lỗi nhạt nhẽo và vô lực. Khi cánh cửa khép lại, tôi thất thần rời đi.
Gió đêm lạnh lẽo.
Thang máy như chậm lại.
Cửa sổ cao và hẹp.
Hộp trong tay nặng trĩu.
Tống Dữ Miên bảo đó là món quà nhỏ, nhưng khi mở hộp ra, tôi nhận ra món quà không chỉ là một thứ bình thường. Mô hình Hello Kitty bên cạnh còn có một lọ nước hoa, chai chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng đung đưa trong bóng đêm, giống như tâm trạng tôi giờ phút này.
Jo Malone.
Dưới ánh đèn đường, nhãn mác trở nên sáng rực. Tôi lập tức nhớ ra đây là hương vị mà Tống Dữ Miên thường dùng. Tôi xịt một chút lên cổ tay, mùi hương nhẹ nhàng của hoa anh túc và lúa mạch thoảng qua. (Chắc là Jo Malone Poppy & Barley)
Vì tôi đã từng khen nó, nên khi đó cậu bảo sẽ cho tôi một chai vào lần sau.
Nhìn lại, tôi nhận ra nhiều điều vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày mà mình đã quên đi, nhưng Tống Dữ Miên vẫn luôn nhớ.
Ôi.
Tôi thở dài trong bóng đêm, cảm thấy không biết làm thế nào để giải quyết mọi chuyện. Tống Dữ Miên chưa nói nàng giận tôi, nhưng nếu tôi lại quay lại vào nửa đêm, liệu có làm mọi chuyện tồi tệ hơn không?
Trên đường về ký túc xá, tôi do dự mãi. Cuối cùng, không đủ dũng khí để đối mặt với nàng. Cơ thể tôi từ lúc chạy như điên đã nóng lên giờ lại lạnh xuống, và sau một cái hắt xì, tôi quyết định trở về ký túc xá của mình.
Không biết có phải trời phạt hay chính tôi tự tìm đường chết, sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, tôi đã sốt nhẹ.
Cơ thể tôi vẫn có thể chịu đựng, nhưng từ khi vào trung học, tôi gần như không bị bệnh. Lần này, cảm giác mệt mỏi ập đến như núi đổ. Khi mơ mơ màng màng bước vào WC, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cảm thấy thật sự yếu đuối và đáng thương.
Trong khi hôn hôn trầm trầm, tôi cố gắng nhìn đồng hồ. Từ 4 giờ sáng đến 9 giờ, rồi 10 giờ, đến 11 giờ trưa, Tống Dữ Miên vẫn không chủ động nhắn tin cho tôi. Tôi không chắc nàng có giận hay không, vì từ khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi chưa từng trải qua tình huống nào như thế này, một bầu không khí khó nói và mơ hồ, thật sự chưa từng có.
Diệp Mẫn Mẫn tốt bụng mua cho tôi một bát cháo, nhưng tôi không có tâm trạng để ăn. Uống hai ngụm cháo rồi ném sang một bên, tôi quay lại chui vào chăn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định chủ động nhắn tin: "Tan học chưa?"
Hai phút sau, Tống Dữ Miên trả lời: "Hôm nay là cuối tuần."
Sao nàng không đến thăm tôi?
Nghĩ như vậy, tôi đánh chữ: "Hội học sinh có hoạt động gì không?"
Tống Dữ Miên: "Không có."
Tống Dữ Miên: "Nhưng có một bạn đến tìm mình."
Tống Dữ Miên: "Cô ấy nói muốn cùng ăn một bữa."
Tống Dữ Miên: "Cậu có muốn đi cùng không?"
Tôi không cảm nhận được cảm xúc trong lời nhắn của nàng, và bắt đầu suy nghĩ về tâm trạng của Tống Dữ Miên. Nàng luôn giữ cảm xúc bên trong, không dễ dàng biểu lộ ra ngoài, và giờ thì qua màn hình, mọi thứ càng mơ hồ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!