Bởi vì Tống Dữ Miên còn phải tham gia tiết học cuối, nên khi tôi trở về ký túc xá còn chưa đến 7 giờ.
Tại sảnh chờ thang máy, tôi tình cờ gặp Ngôn Hoán Chi, một người đã lâu không thấy. Người này kéo theo một chiếc rương hành lý lớn và bao lớn bao nhỏ từ thang máy đi ra.
Tôi nghiêng người nhường ra lối đi. Nhận ra tôi, Ngôn Hoán Chi mỉm cười: "Thường Nhạc, đã lâu không gặp!"
Vì thế tôi bỏ qua việc tranh giành thang máy, dừng lại trò chuyện vài câu: "Học tỷ, chào!"
Tôi để ý chị ấy vừa kéo rương hành lý vừa cầm một cái túi trông có vẻ lộn xộn, cảm giác như sắp rời nhà trốn đi. Xuất phát từ sự lịch sự, tôi tiến lên giúp người nọ kéo rương: "Để em giúp chị."
Ngôn Hoán Chi không khách sáo: "Cảm ơn em nhiều!"
Tôi cùng chị ấy ra khỏi ký túc xá, nhìn tới lui không thấy chiếc xe nào, liền hỏi: "Chị gọi xe chưa?"
"Đang đậu ở cổng trường."
"Về nhà à?" tôi hỏi.
"Vừa khai giảng mà về nhà gì a. Nơi chị thực tập hơi xa trường học, đi lại quá khó khăn nên ra ngoài trọ." Ngôn Hoán Chi cười.
"Chị ở một mình à?" tôi tò mò.
"À không, còn có bạn trai."
Tôi thiếu chút nữa ngã vào lề đường, quay lại với ánh mắt hoảng hốt: "Bạn trai? Thật à?"
"Có gì đâu." Ngôn Hoán Chi bật cười, "Chị có bạn trai mà khiến em ngạc nhiên vậy sao?"
Trời ạ, chị ấy học kỳ trước còn tham gia diễn xuất trong một bộ phim về tình yêu đồng tính, giờ đã nhanh chóng ở chung?
Này cũng nhanh quá đi!
Nhớ lại những lần chị ấy trong đoàn phim kêu gào, tôi trong chốc lát không rõ cái nào làm tôi chấn động hơn: "Chị là gái thẳng?"
Ngôn Hoán Chi chớp chớp mắt: "Chị không giống sao?"
Giống... mới sợ!
Tôi hỏi: "Học kỳ trước không phải chị vẫn kêu gào độc thân sao?"
Chị ấy hỏi lại: "Còn em thì sao, không phải cũng vậy à?"
Tôi: "......"
Chuyện tôi và Tống Dữ Miên ở bên nhau không phải bí mật trong giới bạn bè, Tống Dữ Miên thừa nhận vô cùng thoải mái, tôi cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm. Các bạn của tôi đều rất tốt, họ hiểu và chúc phúc cho chúng tôi. Ngay cả Trần Nhất Cách, người thường phản ứng thái quá, sau khi tiêu hóa một ngày, đã nói với tôi như một nhà tiên tri: "Xem đi, tôi đã nói các cậu rất xứng, tôi mới là người nhìn xa trông rộng."
Hiện tại, khi bị Ngôn Hoán Chi hỏi một câu đến á khẩu không trả lời được, tôi đành im lặng đẩy gương hành lí, tiếng bánh xe lăn lăn âm trầm vô cùng rõ ràng. Sau khi giúp học tỷ để gương lên xe chúng tôi liền nói tạm biệt.
Khi tôi trở về ký túc xá, vẫn chưa đến giờ tan học tiết cuối, chỉ có tôi và Diệp Mẫn Mẫn, hai sinh viên không mấy hứng thú với việc học, đang ngồi đối diện nhau. Sau một lúc im lặng, cậu ấy lên tiếng: "Hôm nay sao cậu về sớm thế?"
"Tại nàng có khóa học," tôi trả lời, vừa treo áo khoác lên ghế. Nghĩ một hồi, tôi chia sẻ: "Vừa rồi gặp Ngôn Hoán Chi, chị ấy chuẩn bị ra ngoài ở."
"A?" Diệp Mẫn Mẫn ngay lập tức tỏ ra hứng thú, "Chị ấy yêu đương à?"
Tôi ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Bình thường mà, yêu đương thì phải ra ngoài ở thôi."
"Ban chúng ta không phải có một cặp mới năm nhất đã dọn ra sao, mỗi ngày đều dính như sam cùng nhau đến trường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!