Lời đã nói ra giống như bát nước đã hất ra ngoài, thật là một hiện thực thường cảm.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu, chờ đợi cũng không thấy Tống Dữ Miên có ý định thay đổi quyết định. Dù vậy, tôi vẫn chưa từ bỏ, hỏi cậu ấy: "Cậu chắc chắn không phải đang đùa sao?"
Tống Dữ Miên đáp: "Mình không đùa, mỗi ngày mình đều đến thư viện."
"......" Cảm giác như muốn nổ tung, nhưng tôi vẫn quyết định liều mình bám lấy bạn gái: "Vậy có thể cho tôi 10h đến không? Đến sớm thì... tôi không dậy nổi."
"Có thể." Tống Dữ Miên trả lời rất sảng khoái, "Vậy cậu hãy đến lúc 10 giờ nhé."
Ngụ ý là cậu ấy vẫn sẽ đến từ lúc 9 giờ. Thật đúng là tật xấu của sinh viên thời nay, sao có người lại muốn dậy sớm học tập vào kì nghỉ hè hè chứ?
Một chút ảo não, tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Dữ Miên, quay sang nói với mẹ: "Mẹ, ngày mai con muốn ra ngoài."
Mẹ tôi cũng lười biếng không thèm ngẩng đầu: "Tùy con."
Thấy mẹ đồng ý dễ dàng, tôi thử thăm dò thêm: "Vậy, mẹ có thể cho con mượn xe không?"
"Con muốn đi đâu?" Mẹ tôi từ bếp liếc tôi một cái, "Ngày mai mẹ đi sửa xe, con tự lo liệu đi."
Tự lo liệu có nghĩa là, ngày hôm sau, vì ngủ dậy muộn, tôi đã bỏ lỡ một vài chuyến xe công cộng. Dù có gọi xe, tôi cũng vẫn đến muộn.
Đúng 10 giờ rưỡi, khi tôi hối hả đến thư viện, thì thấy Tống Dữ Miên ngồi ở bàn bên dưới đồng hồ treo tường. Người nọ thấy tôi đến, bắt đầu từ từ dọn dẹp trên bàn.
Tôi nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện, ngượng ngùng cười.
Tống Dữ Miên nói: "Cậu đến muộn."
Tôi lấy từ trong cặp ra một bộ tài liệu, bài ra tư thế chăm chỉ như muốn học lên thạc sĩ, thành khẩn xin lỗi: "Tôi đến muộn, thật xin lỗi."
"Không sao." Không đợi tôi giải thích lý do đến trễ, Tống Dữ Miên gật đầu tiếp nhận lời xin lỗi, nhanh chóng dọn dẹp vài quyển sách trên bàn và bỏ vào balo. Nàng đứng dậy, với dáng vẻ như sắp đi, và trong lúc tôi hoang mang, cậu ấy hỏi: "Trưa nay cậu muốn ăn gì?"
Tôi nhìn bàn trống không trước mặt, nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu muốn học tập sao?"
"10 giờ 40." Tống Dữ Miên chỉ tay lên đồng hồ, nghiêm nghị nhìn tôi, "Cậu muốn học không?"
Không, tôi không nghĩ vậy.
Nhưng tôi vẫn chưa làm rõ tình hình hiện tại.
Ngày hôm qua, sau khi Tống Dữ Miên có một cuộc trò chuyện chân thành với tôi, cậu ấy thông báo ngắn gọn về mối quan hệ của chúng tôi. Sau cuộc trò chuyện đó, không khí dần trở nên ấm áp. Đang lúc tôi cảm thấy hào hứng thì nàng lại đề xuất buổi hẹn hôm nay để học tập.
Giờ tôi đã đến và chuẩn bị bắt đầu học cùng cậu ấy, nhưng người này lại sắp đi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi nắm chặt tay cậu ấy, giữ lại và hạ thấp giọng nhắc nhở: "Tống Dữ Miên, cậu nói hôm nay sẽ đọc sách mà."
"Cậu đến trễ nên không kịp rồi, mình đã đọc xong." Tống Dữ Miên chớp mắt, "Không phải chúng ta muốn hẹn hò sao?"
"A?"
"Chẳng lẽ cậu muốn ở chổ này?"
Tôi lúc này mới hiểu ra, Tống Dữ Miên nói "thư viện" có nghĩa là cậu ấy chỉ muốn gặp nhau ở thư viện, chứ không phải muốn ở đó cả ngày.
Ôi, sao không nói sớm?
"Tôi còn tưởng rằng... cậu muốn học cả ngày chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!