Kỳ thật tôi muốn nói, không sao, tôi cũng không makeup.
Nhưng đối phương là Tống Dữ Miên, thời cấp 3 nàng đã nổi tiếng xinh đẹp, có trang điểm cũng như việc dệt hoa trên gấm mà thôi. Tôi cần thiết phải nói như thế sao?
Nếu tôi lấy hết can đảm chân thành mà an ủi một câu, 'Không sao, cậu không trang điểm cũng rất xinh đẹp' thì cũng rất khó hiểu, chúng tôi vốn không có nhiều giao lưu, nên đành tự hiểu rõ trong lòng.
----
Sắp xếp xong sân khấu, buổi diễn cuối cùng tập cũng có thể bắt đầu, Thường Hỉ lúc này mới lần nữa xuất hiện, phi thường không có mắt nhìn mời chúng tôi cùng ăn cơm trưa.
Vừa sáng sớm tôi đã bị Thường Hỉ dựng dậy làm này làm kia, giờ chỉ muốn trở về ngủ bù: "Không đi, em muốn về ngủ."
"Học tỷ, em cũng không đi, em muốn trở về nghỉ ơi."
Thường Hỉ thất vọng a một tiếng, sau đó lại đưa cho tôi hai tấm vé vào cửa: "Vậy các em về đi, buổi tối nhớ đến xem nha."
"Vì sao lại muốn em tới?" Tôi chỉ cảm thấy hai tấm vé nóng đến bỏng tay, xoay người định đưa nó cho Tống Dữ Miên, "Hay là, cậu đi cùng với bạn đi."
Thường Hỉ nghe thế, lại đánh vào mông tôi một cái, lạnh lùng quát: "Sao em lại thế này, đại hội tối nay là do bọn chị cực cực khổ khổ mới có, vậy mà em không muốn đến cổ vũ?"
"Vậy chị cho em thêm nhiều nhiều vé, em kêu tất cả bạn cùng phòng đến cổ vũ."
"Nghĩ hay quá, vé này thật sự rất khó có được biết không, chị đây vất vả giữ lại vé cho hai đứa, em còn muốn lấy thêm cho người khác?"
Được, được, được.
"Biết rồi, em đi là được chứ gì." Tôi đem một vé bỏ vào túi, sau đó lại đưa vé kia cho Tống Dữ Miên: "Chị, vậy là được đi."
"Chưa được." Thường Hỉ quay đầu nhìn Tống Dữ Miên: "Dữ Miên, em rảnh chứ?"
"Em rảnh."
"Vậy buổi tối Thường Nhạc chở em đến đây đi, em ấy có xe điện."
Xin hỏi, bà chị kia, chị có hỏi qua ý kiến em chưa?
"Chị, xe em hôm qua đã hết điện rồi."
"Chị biết, nên buổi sáng trước khi tìm em chị đã đem xe đi sạc giúp em rồi."
Chết tiệt, không sống nổi mà.
Biết Thường Hỉ nhiệt tình, nhưng không ngờ có thể nhiệt tình đến vậy, sự nhiệt tình này quả thật là khổ tôi, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể cười cười chấp nhận.
Sau khi tạm biệt Tống Dữ Miên, tôi nhanh chóng chui vào ổ chăn mà tôi tâm tâm niệm niệm. Gió thu thành phố H lạnh lẽo, chỉ có nơi này luôn luôn ấm áp dễ chịu, mà người vừa nằm xuống đã có thể ngủ như tôi hôm nay lại trằn trọc hiếm thấy không thể vào giấc ngủ, lăn qua lăn lại mãi, cuối cùng dứt khoác nhắn tin với Lê Sướng: ' Thức chưa?'
Không lâu sau Lê Sướng liền đáp lại: ' Cậu có bệnh à, tôi đây còn chưa muốn dậy đâu.'
Lê Sướng từ nhỏ thành tích đã không tốt lắm, cuối cùng thi vào một trường trong thị trấn, cũng may nhà có điều kiện, ở Tương Châu sinh hoạt, vui vẻ đến muốn ganh tị.
Tôi tiếp tục đánh chữ: ' Sao cậu không chút quan tâm đến cuộc sống đại học của tôi?'
Lê Sướng: 'Tự nhiên quan tâm cuộc sống đại học của cậu là gì? Cậu vừa bị đá à?'
Tôi nói, tối nay tôi cùng Tống Dữ Miên đi xem biểu diễn.
Giây tiếp theo, chuông điện thoại liền vang lên.
Tôi còn chưa kịp mở miệng đã liên tục nghe thấy âm thanh đầy hưng phấn của Lê Sướng bên kia: " Tống Dữ Miên? Là Tống Dữ Miên nào? Là Tống Dữ Miên cùng cấp ba với chúng ta sao? Thường Nhạc, là người mà cậu thổ lộ, Tống...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!