Nói thật lòng, Tống Dữ Miên người này có nhiều điểm tốt, nhưng khiến tôi đau đầu nhất chính là nàng khó đoán quá.
Vì thân phận chuyển biến đến một cách đột ngột. Nếu như trước đây, tôi chắc chắn sẽ không cam lòng yếu thế mà cãi lại vài câu, thậm chí sẵn sàng cãi tay đôi nàng. Nhưng giờ đây, chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau trong hai mươi phút, và với vai trò là bạn gái, dĩ nhiên tôi cần phải có chút trách nhiệm.
Nói thì dễ, nhưng kết quả lại là tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
Một câu hỏi bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay, đứng ngồi không yên. May thay, vào lúc này, tỷ tỷ thân yêu Thường Hỉ kịp thời xuất hiện, cung cấp một bậc thang rất hợp lý cho sự xấu hổ của tôi.
Thường Hỉ loảng xoảng phát đến ba tin nhắn, lần lượt là: "Thường Nhạc, có đây không? Tới ăn gà nào!"
Trong những lần trước, tôi nhất định sẽ không chút do dự mà cự tuyệt. Nhưng giờ đây, trong tình huống đặc biệt này, lại thiếu một chủ đề thích hợp để nói, tôi nhanh chóng tìm ra sáng kiến, liền bỏ chị ấy sang một bên và quay đầu hỏi Tống Dữ Miên.
Tôi: "Thực ra là như này."
Tôi: "Thường Hỉ mời tôi chơi game, tôi muốn hỏi xem ngươi có muốn cùng nhau tham gia không."
Tôi: "Tuy rằng hơi đường đột."
Tôi: "Cậu có thường chơi game không?"
Các câu hỏi của tôi liên tiếp tuôn ra, vừa tự nhiên vừa hợp lý, Tống Dữ Miên quả nhiên đã chuyển sự chú ý, không lâu sau đã trả lời tôi.
Tống Dữ Miên: "Trò chơi nào?"
Thế là, tôi kiên nhẫn phổ cập kiến thức khoa học: "Hòa Bình Tinh Anh." (PUBG)
Tôi: "Chính là trò chơi ăn gà đó!"
Tôi: "Cậu biết ăn gà không? Đó là một trò chơi bắn súng sinh tồn đại loại..."
Khi tôi đang muốn copy
-paste toàn bộ thông tin từ Baidu để giải thích cho Tống Dữ Miên, nàng đã không cho tôi cơ hội, rất bình tĩnh cắt ngang.
Tống Dữ Miên: "Biết."
Tống Dữ Miên: "Khi nào chơi?"
Tôi nhanh chóng quay đầu hỏi Thường Hỉ: "Khi nào?"
Thường Hỉ lập tức phát ba cái biểu tượng mỉm cười: "Bây giờ."
Tôi nghĩ một chút, vẫn cần giải thích cho Thường Hỉ về tình hình hiện tại của tôi và Tống Dữ Miên. Một mặt, tôi muốn chia sẻ chút ngọt ngào trong tình yêu, mặt khác, tôi cũng cần chị ấy biết rằng tôi muốn cho Tống Dữ Miên có thời gian làm quen. Nếu không, trong trò chơi này chắc chắn sẽ có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra.
Vì vậy, sau khi nhắn cho Tống Dữ Miên một câu "Chờ tôi một chút." tôi liền gọi điện cho Thường Hỉ.
Đối phương gần như lập tức trả lời, giọng nói vô cùng lo lắng: "Sao thế? Sao còn không online?"
Tôi kiên nhẫn chờ chị ấy phát tiết xong sự gấp gáp, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Cái này, có một chuyện em muốn thông báo cho chị."
Thường Hỉ hỏi lại: "Quan trọng không?"
"Quan trọng."
"Vậy thì nói đi."
"Ân..." Tôi nghĩ một chút, quyết định theo trình tự mà nói, "Đầu tiên, bên em còn có một người."
"Chỉ có vậy thôi?" Tôi tưởng tượng ra Thường Hỉ trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, "Bà đây vừa định hỏi em còn người nào không. Nếu có, thì tốt nhất là gọi thêm một người khác, chị không muốn chơi với người lạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!