Sau khi xuất khẩu, tôi lập tức nhận ra mình đã làm điều ngốc nghếch.
Tôi hiểu rằng việc chủ động đế gần ai đó là một việc tốn rất nhiều nhiều dũng khí, mà việc lấy lại dũng khí đã mất cũng cần một sự quyết tâm không nhỏ. Bất kể Tống Dữ Miên có tâm trạng như thế nào để thực hiện hành động đột ngột ấy, tôi cũng không nên hồ đồ mà dội một gáo nước lạnh lên cậu ấy.
Khoảnh khắc đẹp đẽ đêm hè bị tôi làm rơi vào trạng thái khó xử, Tống Dữ Miên nói được làm được, không hề lưu luyến đứng dậy phắt dậy, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi phòng. Mặc cho tôi ngơ ngác cầm lấy bàn đu dây, không kịp suy nghĩ lại ý tứ của người kia.
Khóe miệng vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp khiến tim người ta đập nhanh. Tôi trơ mắt nhìn cậu ấy mở cửa, đóng cửa, đi qua những âm thanh ồn ào của căn phòng, gật đầu chào những bạn học và bước ra ngoài. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút, khi tôi hồi phục tinh thần thì hình bóng Tống Dữ Miên đã biến mất.
Tôi còn hồi tưởng điều gì nữa a?
Nghĩ đến tốc độ của Tống Dữ Miên lao đi, nếu cậu ấy quyết định chạy trốn, tôi dù có chạy mất cả chân cũng không thể theo kịp. Tôi thầm kêu lên rằng không ổn, vội vàng chào hỏi bạn học mà không kịp để tâm, rồi chạy nhanh ra ngoài. Tiếc là tôi vẫn chậm một bước; khi tôi ra khỏi hành lang, cửa thang máy vừa khép lại, thấy con số trên màn hình thang máy giảm dần. Không còn cách nào khác, tôi đành phải đẩy cửa thang máy ra, chạy như bay xuống cầu thang.
Khi tôi thở hổn hển đến đại sảnh, cửa thang máy vừa mở, và Tống Dữ Miên bước ra với khuôn mặt không cảm xúc. Có vẻ cậu ấy không nhìn thấy tôi, chỉ chớp mắt và bước qua cánh cửa xoay.
May mắn thay, tốc độ của cánh cửa xoay khá chậm, cho tôi một chút thời gian để ngăn người nọ lại khi trước nàng gọi xe.
Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật như thế. Tống Dữ Miên có vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, chỉ liếc nhìn tôi rồi không nói lời nào. Tôi thấy người kia mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác mạnh mẽ: nếu tôi để Tống Dữ Miên rời đi lần này, tôi sẽ không còn cơ hội để quay lại.
Dù rằng việc quay lại cũng không hẳn là điều tốt.
Tôi ba bước thành hai vọt tới trước mặt nàng, thở hổn hển, lại sợ thở d. ốc sẽ khiến cậu ấy lên xe mất. Lúc này, tôi liền đánh liều, kéo tay cậu ấy mà đoạt lấy di động, nói: "Cậu khoan hãy đi."
Tống Dữ Miên bình tĩnh chờ tôi lấy lại hơi thở. Khi hô hấp của tôi cuối cùng cũng ổn định, cậu ấy mới vươn tay: "Trả lại cho mình"
"Cái gì?"
"Di động."
Lúc này tôi mới nhận ra vành mắt nàng hơi đỏ. Trong lòng tôi chợt nhói lên, theo bản năng, tôi liền đưa điện thoại trả lại.
"Thật xin lỗi." Dù trong đầu có muôn vàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng tôi không thể tìm ra lời nào thích hợp. Chỉ đành phát ra một câu xin lỗi ngắn gọn, rồi nhìn Tống Dữ Miên cúi đầu lấy di động. Tôi lo nàng sẽ rời đi, nên vội vàng giữ lại: "Cái kia..., tôi không cố ý. Cậu đừng vội đi được không?"
Tống Dữ Miên không thèm để ý đến tôi, xoay người đi dọc lối đi bộ một đoạn ngắn, cuối cùng dừng lại bên xe taxi. Nhìn thấy tôi vẫn không buông tha mà đi theo, cậy ấu chỉ nhấp miệng, hơn nửa ngày mới lạnh lùng mở miệng:
"Mình không giận cậu, mình chỉ muốn về nhà."
Khi nàng nói, hai chiếc taxi với đèn "Xe trống" sáng lên đi ngang qua chúng tôi. Mỗi lần có chiếc đi qua, tôi lại lo lắng đề phòng, con đường này đông đúc như thế, đứng đây có lẽ sẽ có vài chiếc nữa đi qua. Lòng tôi như thắt lại.
Khuyên cậu ấy quay về thì chắc chắn không có khả năng, vì vậy tôi đành phải lùi lại và nói: "Để tôi đưa cậu về."
Tống Dữ Miên từ chối: "Nhà mình cách nơi này rất xa."
"Không sao, tôi có thể lái xe ——" Nói đến một nửa, tôi mới nhớ ra hôm nay không có xe và đã uống rượu, nên phải sửa lại: "Tôi có thể ngồi cùng cậu."
Mẹ nó, nghe sao mà hèn như vậy chứ.
Câu nói này rõ ràng rất lúng túng, Tống Dữ Miên có lẽ trong lòng đã đánh giá tôi không ít. Sau khi tôi đưa ra cái đề nghị không hề thiết thực này, người này chỉ quay người, giơ tay, và dễ dàng gọi được xe.
Này thật là, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Tống Dữ Miên quay đầu lại, nói một câu "Cậu về đi," rồi mở cửa xe bước vào. Khi cửa xe sắp đóng lại, không biết từ đâu tôi có được dũng khí, liều lĩnh kéo cửa ra lần nữa và cũng theo nàng lên xe. Để tránh bị Tống Dữ Miên đuổi xuống, tôi nhanh chóng ngồi vào, đóng cửa lại, rồi quay sang tài xế và nói: "Sư phụ, đi đến Rương Sơn Thủy Ngạn."
Một chuỗi động tác hoàn thành một cách liền mạch. Khi cửa xe khép lại với tiếng "răng rắc" và lại bắt đầu lăn bánh, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Tống Dữ Miên. Ánh sáng mờ mịt khiến môi nàng, vốn căng thẳng, giờ cũng có phần dịu lại. Khi xe bắt đầu di chuyển, tôi mới cảm thấy yên lòng và nhẹ nhàng mở lời: "Cái đó, về chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy cần phải giải thích một chút..."
Tống Dữ Miên quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, để lộ hơn nửa cái ót, cứng rắn nói: "Mình không muốn nói chuyện này bây giờ."
Tôi nghẹn lời, giằng co một lúc lâu, Tống Dữ Miên mới hít hít mũi và nói thêm: "Có chút mất mặt."
Tôi lập tức bừng tỉnh, nhìn nàng. Nhận thấy cậu ấy tạm thời không có ý định đuổi tôi đi, tôi rất hợp tác chuyển sang chủ đề khác: "Vậy, về lần trước gọi video nói chuyện phiếm, tôi cũng cảm thấy cần giải thích một chút..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!