Chương 31: (Vô Đề)

Trong nhóm vẫn náo nhiệt vô cùng, tin nhắn của tôi chẳng mấy chốc đã bị chôn vùi dưới một vòng mới của 99+ thông báo. Tống Dữ Miên không xuất hiện lại trong nhóm, nhưng ngược lại, Lê Sướng lại vô cùng hoạt bát, chuyện trò sôi nổi không ngừng.

Vừa qua khỏi thời gian có thể thu hồi tin nhắn, tôi đã bắt đầu hối hận. Không rõ là do gần ngày gặp mặt làm tôi lo sợ, hay lòng vẫn còn nhiều e ngại, nhưng cứ nghĩ đến việc sắp phải gặp Tống Dữ Miên tại buổi họp lớp, tôi lại cảm thấy một sự bồn chồn, như thể sắp bước vào một chốn cũ đầy áp lực. Nếu người ta nói xúc động là ma quỷ, thì lần này, chắc chắn tôi đã bị chính sự xúc động của mình đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Nhưng giờ không còn đường lui nữa, dù có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi chỉ mong ngày hôm đó đến, chính mình có thể giữ được sự bình tĩnh.

Buổi họp lớp được sắp xếp vào thứ Bảy này, sau khi xem qua kế hoạch của họ, tôi thấy gọi là "họp lớp" không bằng nói đó là một bữa tiệc sinh viên kết hợp hát karaoke. Tôi nghĩ mình vừa không thiếu bữa ăn này, cũng chẳng thiếu buổi hát KTV, vậy nên so với những bạn học khác có nhu cầu giải trí thật sự, tôi trông như một kẻ tham gia chỉ vì... ăn no rảnh rỗi.

Người vui mừng nhất khi biết ta tham gia buổi họp lớp là mẹ tôi. Trong mắt bà, những cuộc gặp gỡ của đám bạn học ở độ tuổi hai mươi là cơ hội lý tưởng nhất để giải quyết chuyện đại sự cả đời. Tình cảm học cùng trường, hiểu rõ gốc rễ, theo bà, chính là nền tảng của hạnh phúc bền vững. Vì bà từng có một mối tình oanh liệt, nên càng mong tôi sẽ sớm nắm bắt được hạnh phúc giản dị của riêng mình. Chỉ sau một bữa cơm, cả dòng họ Thường đã biết cuối tuần này tôi có một cuộc hẹn. Không biết có phải vì tôi thường ngày quá ít ra ngoài hay không, mà ngay cả dì cả, người vốn nghiêm khắc và ít cảm xúc, cũng nhìn tôi với vẻ hài lòng hiếm thấy.

Chỉ có Thường Hỉ là hiểu rõ mọi sự. Mặc dù mới vừa điều chỉnh lại múi giờ sau chuyến đi, sắc mặt chị ấy không tốt lắm, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dù hơi gượng gạo. Sau bữa ăn, nhân lúc mọi người đang nói chuyện, Thường Hỉ lại gần và hỏi tôi: "Thường Nhạc, em chuẩn bị gì chưa?"

Tôi nhìn chị ấy với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Chuẩn bị gì cơ?"

"Buổi họp lớp ấy!" Thường Hỉ vỗ mạnh vào đùi tôi, "Tống Dữ Miên cũng đi phải không?"

"Sao chị biết?"

"Còn phải hỏi à, từ bé tới giờ chị chưa từng thấy em đi họp lớp lần nào, lần này phá lệ, chắc chắn là vì Tống Dữ Miên."

Việc bị người khác hiểu quá rõ đôi khi chẳng phải điều hay ho. Tôi nhăn mặt, ôm trán, đáp: "Chị đã biết rồi, còn hỏi em làm gì."

Thường Hỉ trừng mắt: "Đây là cơ hội hiếm có, em đã dấn bước lớn như vậy, chẳng lẽ không định làm gì sao?"

Tôi ngơ ngác: "Làm gì là làm gì?"

Thường Hỉ ghé sát vào, hạ giọng thì thầm bên tai: "Thổ lộ chứ còn gì."

Tôi chưa hề nghĩ xa đến vậy.

Tôi giật mình lùi lại, phủ nhận ngay lập tức: "Chị nghĩ nhiều quá rồi, em đâu có ý định đó."

"Vậy em định đi làm gì?"

"Em... chỉ là... lâu rồi không gặp bạn học cũ, nên muốn đến xem thử thôi, không được sao?"

Thường Hỉ cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường: "Bạn học cũ?"

Tôi thở dài, thừa nhận: "Tống Dữ Miên."

Thường Hỉ lắc đầu chán nản: "Vậy sao không rủ em ấy ra ngoài một mình? Buổi họp lớp đông người, em làm sao nói chuyện được với em ấy."

"Nhưng em ngại." Tôi vò đầu, "Đi họp lớp thì tốt hơn, nếu không nói được gì, em còn có thể... lén trốn đi."

"Mẹ nó."

Thường Hỉ buột miệng nói một câu th. ô t. ục, nhìn tôi với ánh mắt đầy bất mãn: "Thường Nhạc, rốt cuộc em có chút tiền đồ nào không?"

Thật sự thì không.

Đến nước này, ttôi cũng chẳng muốn tìm lý do để biện minh cho mình nữa. So với việc biết được Tống Dữ Miên có đáp lại tình cảm hay không, tôi lại càng sợ bị từ chối thêm một lần nữa. Tôi vốn không phải kiểu người cứ muốn gì là nhất định phải có được. Sự hảo cảm và ái mộ giữa những cô gái với nhau cũng chưa bao giờ có một ranh giới rõ ràng. Về phần Tống Dữ Miên, tôi chỉ nghĩ rằng nếu có thể duy trì mối quan hệ bạn bè xa xa gần gần như thế này, thì đó cũng xem như một cái kết không tệ cho những năm tháng đầy kỷ niệm của chúng tôi.

Thường Hỉ thấy tôi cứng đầu cứng cổ, cũng chẳng còn hứng thú châm chọc thêm nữa, chỉ quay người trở về phòng ngủ để điều chỉnh múi giờ. Sau khi các bậc phụ huynh đã trò chuyện xong, ai nấy đều đứng dậy ra về. Kể từ khi có bằng lái, tôi nghiễm nhiên trở thành tài xế chuyên trách của mẹ. Sau khi chào tạm biệt ông ngoại và dì cả, tôi cùng mẹ lên xe, chuẩn bị rời đi.

Xe vừa chạy được một đoạn ngắn, mẹ đột nhiên gọi: "Nhạc Nhạc à."

Trong lòng tôi chợt nảy lên một tia dự cảm chẳng lành: "Gì vậy mẹ?"

Mẹ liếc nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, rồi thong thả hỏi: "Con và Thường Hỉ vừa rồi nói gì đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!