Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi Tống Dữ Miên cúp điện thoại, cậu ấy không có ý định gọi lại. Tôi lòng đầy lo lắng trở về ký túc xá, thử gọi lại cho Thường Hỉ. Khi bắt máy, chỉ có mỗi mình Thường Hỉ trên màn hình. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm qua màn hình, ta hỏi: "Sao chỉ có chị?"

Thường Hỉ tỏ vẻ bất mãn: "Ngoài chị ra thì còn ai nữa?"

Nhớ đến cuộc gọi bị cắt ngắn lúc nãy, tôi lại cúi đầu thất vọng.

"À... chị về lại ký túc xá của mình rồi à."

Ý ngầm là: tại sao không ở cùng Tống Dữ Miên?

Thường Hỉ nghe rõ ý tứ của tôi, nhướng mày đáp lại với một câu như đổ thêm dầu vào lửa: "Em ấy cúp điện thoại rồi nói là mệt, nên chị cũng không tiện ở lại lâu."

Tôi liếc đồng hồ, tính toán thời gian, ban ngày ban mặt, sao mà mệt được?

Chắc chắn Tống Dữ Miên đang tức giận.

Nhưng, tại sao cậu ấy lại giận chứ?

Nghĩ mãi không ra lý do, tôi đành hỏi thẳng Thường Hỉ: "Chị nghĩ Tống Dữ Miên có giận không?"

"Sao chị biết được, em ấy không nói gì mà." Thường Hỉ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi khẳng định: "Hơn nữa, chị chưa từng thấy Miên Miên giận, có lẽ em ấy mệt thật."

Tôi đau lòng thốt lên: "Em đã từng thấy! Có phải cậu ấy không muốn nói chuyện với em không?"

"Có thể đấy."

"Có phải mặt cậu ấy không có biểu cảm?"

"Hình như vậy."

"Có phải khi chị hỏi cậu ấy có giận không, người nọ nói không giận?"

"Chị chưa hỏi." Thường Hỉ nhún vai, sau đó bỏ lại một câu "Em chờ chút," rồi rời khỏi màn hình.

Tôi nghe tiếng bước chân chị ấy dần xa, rồi mở cửa, đóng cửa. Hai phút sau, lại nghe mở cửa, đóng cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Cuối cùng, Thường Hỉ trở lại, mặt đỏ bừng vì vận động, thở hổn hển nói với tôi: "Hô... Tôi vừa hỏi xong rồi, em ấy bảo là không giận."

Quả nhiên là giận!

Tim tôi thắt lại, giọng run run hỏi: "Chị hỏi thế nào?"

"Chị nói, 'Em có giận Thường Nhạc không?'"

"Và em ấy trả lời, 'Không giận'."

Tôi ôm mặt: "Chị hỏi thẳng thế luôn à... Rồi sau đó sao?"

"Sau đó?" Thường Hỉ nhìn tôi không hiểu: "Sau đó tôi về đây để báo cho em chứ sao."

Thật là muốn phát điên mà.

Tôi tức muốn hộc máu: "Sao chị không giải thích giúp em vài câu? Trước giờ em chưa từng thấy chị thẳng thắn kiểu này!"

"Giải thích gì chứ?" Thường Hỉ vẻ mặt vô tội: "Hơn nữa, em ấy tự nói không giận, chị có biết chuyện gì xảy ra giữa các người đâu. Nói nhiều lại vô ích, nhỡ e ấy thật sự không giận mà em lại làm lớn chuyện lên, chẳng phải lại thành ra em suy diễn quá à?"

Sau một hồi nói qua nói lại, Thường Hỉ cũng cúp máy, để tôi một mình ôm chiếc điện thoại trong cảm giác bối rối, như một lão nhân cô độc không chốn nương tựa, nhìn màn hình tối đen trước mặt. Hình ảnh cuối cùng của Tống Dữ Miên khi cúp máy cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến lòng trĩu nặng, nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu để nói chuyện với nàng.

Nếu hỏi thẳng cậu ấy có giận hay không, chắc chắn câu trả lời vẫn sẽ là "không giận." Thường Hỉ đã hỏi rồi, nếu tôi lại hỏi nữa, không những chẳng giúp ích được gì, mà còn có thể khiến người ta khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!