Chương 21: (Vô Đề)

Thường Nhạc tôi tóm lại cũng là một người nói được làm được. Đúng như vậy, sau khi hứa với Tống Dữ Miên sẽ gắp cho cậu ấy một con gấu thật lớn, ngày hôm sau, tôi đã dắt Diệp Mẫn Mẫn quay lại khu trò chơi điện tử ngày hôm qua.

Hôm qua khi tôi ôm chú gấu bông trúc về ký túc xá, các bạn cùng phòng khác thường xuyên nhìn tôi với ánh mắt tò mò và liên tục hỏi han. Biết được chú gấu không phải do con trai tặng, Giang Vũ Tây và Hà Lưu liền mất hứng thú. Chỉ có Diệp Mẫn Mẫn, sau khi tắt đèn ngủ, vẫn không chịu buông tha mà trò chuyện riêng với tôi và hỏi han về món quà.

Bị Diệp Mẫn Mẫn làm phiền đế không chịu nổi, tôi tung hết sức lực liên tục tếp chiêu. Sau khi nghe câu chuyện mất mặt đó xong, Diệp Mẫn Mẫn cười ha ha ha không ngừng, sau đó hứa ngày mai sẽ cùng tôi đi rửa mối nhục xưa.

Trên xe buýt đông đúc, Diệp Mẫn Mẫn vẫn còn tỏ ra kinh ngạc: "Tôi tưởng cậu không thân với Tống Dữ Miên cơ? Sao hai cậu lại đi chơi cùng nhau nhanh vậy?"

"Không phải đi chơi không rủ các cậu nha, là do các cậu không ai hỏi tôi cả."

Giữa tiếng ồn ào của xe cộ, chúng tôi đứng đối diện nhau ở cửa sổ xe. Cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi tựa đầu vào thanh chắn và nói: "Hôm nay là lần thứ hai chúng ta cùng nhau đi chơi kể từ khi lên đại học."

Diệp Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật: "Tôi thấy cậu chẳng qua là không thể cưỡng lại sức hút của mỹ nữ thôi."

"Mới không có!"

Tôi phản bác một cách tức giận và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố lúc chạng vạng nhộn nhịp như dòng chảy, bóng tối dần bao trùm xuống bầu trời mùa đông. Tôi mặc chiếc áo khoác len dài, đội mũ nồi vì không gội đầu, và chỉ đứng yên lặng như một họa sĩ đường phố u buồn.

Nghe có vẻ không hay lắm nhỉ?

Nhớ lại việc thua sạch 51 xu vào ngày hôm trước, tôi quyết tâm gỡ gạc và nạp thêm 100 xu. Diệp Mẫn Mẫn reo hò vui mừng và hỏi tôi: "Thường Nhạc, nếu cậu kẹp được cho Tống Dữ Miên xong, cậu cũng sẽ cho tôi một cái chứ? Dù sao tôi cũng lặn lội đường xa đến đây để cổ vũ cậu mà."

Tôi hào phóng vung tay và đồng ý một cách vui vẻ: "Không vấn đề gì, thỏa thuận nhé."

"Tuyệt vời!" Diệp Mẫn Mẫn còn hào hứng hơn cả tôi. "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"

"Bắt đầu từ đâu?" Tôi cười khẩy và chỉ vào một chiếc máy móc ở trung tâm có một con thú bông khổng lồ hình con kỳ lân to bằng nửa người, tuyên bố: "Trẻ con mới chọn lựa, người lớn chỉ cần cái to nhất."**

Diệp Mẫn Mẫn cau mày: "Cái này nhìn khó quá."

"Khó mới vui chứ!"

Tôi xoa tay hăm hở tiến về phía máy móc, cởi áo khoác đưa cho Diệp Mẫn Mẫn, hít một hơi thật sâu và bắt đầu hành trình chinh phục đầy gian nan của mình.

Một tiếng sau, Diệp Mẫn Mẫn kiệt sức ngồi xuống đất bên cạnh tôi, van xin:

"Thường Nhạc, bỏ đi, tôi đi mua cho cậu một cái, cái này đã 72 xu rồi."

"Không được." Lúc này tôi đã hăng say chiến đấu, không thể nào nghe theo lời khuyên nản lòng này. "Tôi đã nắm được bí kíp của trò chơi này, chỉ cần thêm một chút nữa là thành công."

"Với số tiền này, cậu có thể mua được bao nhiêu con gấu rồi."

"Nhưng đó không giống nhau." Lại một lần nữa dốc hết vốn liếng, tôi không cam tâm ném thêm một xu nữa và kiên định nói: "Tôi không tin, dựa vào đâu Tống Dữ Miên chỉ chơi một lần là kẹp được?"

"Đó là do người ta có năng khiếu và may mắn."

Diệp Mẫn Mẫn an ủi tôi.

"Vậy càng không có lý nào, tôi còn là quán quân chơi game D ở trường Tương Châu cơ mà."

Diệp Mẫn Mẫn khuyên nhủ một cách bất lực: "Đây là hai chuyện khác nhau, cậu không cần cố chấp vậy."

Tôi bướng bỉnh đi lên, nghiến răng nói: "Tôi càng muốn có được!"

Lời nói vừa dứt, một con thú bông lại một lần nữa rơi xuống từ trên không trung vào trong hộp.

Tôi che mặt than vãn: "Sao lại thế này chứ."

Diệp Mẫn Mẫn xoa bóp đôi chân tê rần vì ngồi xổm, đỡ tôi đứng dậy với bờ vai run rẩy, hết lời khuyên bảo: "Thường Nhạc, bình tĩnh nào, về thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!