Các người xem, đây là ý nghĩa gì.
Kết hợp với hiểu biết về nhân tình thế thái ít ỏi của tôi mà lý giải, chở em ấy đến có nghĩa là, Tống Dữ Miên ngồi sau xe hắn đi.
Đó chính là nói, đã cho hắn nghe được mùi nước hoa.
Nói không chừng tay còn để trên vai anh ta, không dúng, ôm eo cũng không chừng.
Con mẹ nó, vì sao lúc ngồi sau xe tôi chỉ để tay lên vai?
Không đúng, Thường Nhạc, đây không phải trọng điểm, vấn đề bây giờ là, lúc mày nói muốn đi đón cậu ấy, cậu ấy nói có việc rồi từ chối nhà ngươi.
Sau đó lại vô tình gặp được học trưởng, anh ấy nói sẽ chở người ta, người ta liền lên xe.
Kia, xe nào cũng đều là xe, vì sao cậu ấy lại cự tuyệt tôi.
Cậu ấy còn giận tôi chăng?
Nếu tôi kiên trì muốn đi đón cậu ấy, sẽ không đến lượt Tô Kiến Trạch đúng không?
Cũng không đúng, trọng điểm là vì sao tôi lại không đi đón người kia?
Giữa tiếng cười nói rộn ràng trong bữa tiệc, chỉ có mình tôi giữ được tình tĩnh, nhưng tâm trí lại rối như tơ vò. Từ lần đầu gặp Tống Dữ Miên Lúc đến nay luôn chìm trong mơ màng, giờ tôi mới tỉnh ra và tự hỏi liệu đây có phải là một bước ngoặt sai lầm trong cuộc đời mình hay không. Bỗng nhiên, tôi bị ai đó gọi tên, khiến tôi giật mình tỉnh giấc mơ và trở về với thực tại.
Người gọi tôi chính là người mà tôi nghiền ngẫm này giờ
- Tống Dữ Miên, khi đối diện với tầm mắt tôi, người nọ còn thuận tay gắp một con tôm bỏ vào chén tôi.
"Sao cậu không ăn?"
"Nga, nga." Tôi cảm thấy mặt tôi đã đỏ không kém con tôm trong chén tí nào, vội vàng cầm lấy đôi đũa trong tay, đem cả con tôm nhét vào miệng.
"Thường Nhạc!" Thường Hỉ vô cùng hoảng hốt mà gọi tôi lại, "Em còn chưa lột vỏ tôm a!"
Mẹ nó.
Cứng quá.
Nhưng tôi đã bỏ vào miệng, không thể như vậy mà nhổ ra, đành phải tự tin ra vẻ tôi rất thích ăn vỏ tôm, dưới ánh mắt kinh hãi của Thường Hỉ mà ăn xong con tôm trong miệng.
Bữa cơm ăn đến không mùi không vị. Tô Kiến Trạch không ngừng tìm chủ đều để nói chuyện với Tống Dữ Miên, bản tính tốt bụng nên cậu ấy nhất nhất mà đáp lại. Còn tôi, chỉ im lặng vùi đầu vào bát cơm, nhắm mắt làm ngơ không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.
Sau khi kết thúc, Thường Hỉ đề nghị cả nhóm tiếp tục chiến đấu tại quán KTV gần trường. Chị ta tuyên bố không say không về, còn thuê hẳn một phòng phục vụ chu đáo, còn thuê luôn mấy phong nghỉ ngơi cao cấp để mọi người không cần về ký túc xá.
Lời đề nghị hào phóng làm mọi người vô cùng hào hứng, họ hô hào gọi tên nhau tạo nên bầu không khí sôi động trong phòng karaoke. Cảm giác thân thiết lan tỏa khắp nơi. Tất nhiên, trong trường hợp này không thể thiếu rượu, mọi người cùng nhau hát hát uống uống, vô cùng vui vẻ. Chẳng mấy chốc một thùng bia đã cạn sạch, bản thân tôi cũng bị cuốn theo mà uống không ít.
Sau khi mọi người bắt đầu có dấu hiệu say xỉn, Thường Hỉ không biết từ đâu lấy ra một chai rượu vang, kêu mọi người cùng nhau chơi "nói thật hoặc thử thách".
Không biết từ khi nào Tống Dữ Miên cũng uống rượu, gương mặt ửng đỏ, nghe được mọi người đề nghị chơi trò chơi, liền tỏ vẻ không muốn tham gia. Mọi người vây quanh khuyên nhủ, thậm chí Diệp Mẫn Mẫn còn đem tôi bán đi, nói rằng nếu bị phạt, Thường Nhạc sẽ chịu trách nhiệm.
Tô Kiến Trạch cũng đứng dậy, tỏ vẻ sẵn sàng chịu trách nhiệm giúp cậu ấy, hai bên nhiệt tình, Tống Dữ Miên do dự một chút rồi cũng ngồi xuống cùng bọn họ,
Nhóm người reo hò ầm ĩ, vô cùng phấn khích.
Tôi cũng tỏ vẻ không muốn tham gia, sau đó bị yêu cầu tự phạt ba ly. Uống xong, liền không có sau đó.
Họ bắt đầu chơi, không ai níu kéo tôi, cũng không ai nhắc đến tôi.
Có người trên cao, có người dưới thấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!