Tại đây, một lần nữa tôi xin giới thiệu một chút với mọi người về Tống Dữ Miên.
Tống Dữ Miên, hiện tại là sinh viên khoa quản lý kinh tế chuyên sâu ở đại học H, mỹ nữ học bá nổi danh ở trung học Tương Châu, cung hoàng đạo Thiên Bình, nhóm máu gấu trúc. Là bạn học ngồi trước bàn tôi, bảo bối các lão sư yêu thương không hết, cũng là đoá hoa cao lãnh trong lòng bạn học.
Từ khi biết cậu ấy đến nay, người theo đuổi cậu ấy không phải ít, nữ hài xinh đẹp lại được hoan nghênh luôn không thiếu ánh mắt trộm nhìn và nghị luận, mặc dù tôi là một người qua đường không có tiếng tăm, cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến cậu ấy từ đám đông bát quái.
Tỷ như xuất thân gia đình, cha mẹ đều là người làm ở lĩnh vực tài chính, cha là quản lý ngân hàng, mẹ có văn phòng kinh doanh. Nghe nói không phải là con một, nhưng bình thường cũng không thấy anh chị em lui tới, cụ thể tình huống không ai biết rõ mà cậu ấy cũng không kể với ai.
Ví dụ như người nọ có một ít tin đồn có bạn trai, nào là học bá nổi tiếng khoá trên đến học đệ đẹp trai ngời ngời, nhưng đều oanh oanh liệt liệt có tiếng mà không có chứng cứ, không thấy phát triển mà trở nên phai nhạt. Ngẫu nhiên nhắc đến tên nam sinh đó, mọi người sẽ giật mình nhớ đến ' A có phải cái người thích Tống Dữ Miên, rất mờ ám...'
Tuy rằng tôi không thích cái từ mờ ám này, tuy rằng ý kiến của tôi cũng không quan trọng, nhưng ngẫu nhiên nghe bọn họ nói như vậy sẽ theo bản năng mà nhíu mày.
Về nhóm máu phía trên là do tôi thuận miệng nói, lý do rất đơn giản, vì tôi căn bản không biết nhóm máu của cậu ấy.
Nên rất dễ hiểu, đó là tôi không biết cậu ấy thích ăn gì. Đây là chuyện rất bình thường đi.
"Bình thường cái rắm." 2 tên trong nhóm chat 3 người lại bắt đầu phê bình tôi. Trần Nhất Cách từ lúc lên cao trung thành tích đều vô cùng tệ, lại không biết cố gắng nên chút cải thiện cũng không có, cuối cùng đành phải đi theo con đường nhập ngũ, còn chưa thi đại học đã bị cha hắn đem ra nước ngoài, giờ tên này đang ở bên kia đại dương mà mạnh mẽ lên án tôi không để tâm Tống Dữ Miên: 'Cậu đã cùng người ta thổ lộ, mà còn không biết người ta thích cái gì, có phải rất vô tâm không?'
Thật ra tôi rất muốn biết mà.
Nhưng các người xem bộ dáng cao lãnh người sống chớ đến gần kia của Tống Dữ Miên đi, tôi tìm hiểu thế nào đây.
Tôi uỷ khuất, ba ba ba mà gõ chữ: 'Tôi cũng đâu ăn cơm với cậu ấy, hơn nữa người nọ cũng đâu nói cho tôi biết.'
'Vậy sao cậu không hỏi tôi?' Trần Nhất Cách vô cùng đau đớn, 'Bất kì đứa con trai nào theo đuổi Tống Dữ Miên, đều biết cậu ấy thích ăn tôm.'
Tôi kinh ngạc: ' Sao các cậu biết?'
Trần Nhất Cách nói: 'Đều cùng một tình báo.'
Tôi phát hoả: 'Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?'
'Cậu đâu có hỏi tôi.' Trần Nhất Cách điều tốt không học lại học thói xấu, sau cùng còn chốt hạ, 'Không đúng, cậu phải biết chứ nhỉ? Cậu còn giúp tôi đưa cơm cho cậu ấy mà?'
Nhắc đến lần đó tôi liền tức điên, lúc đó Trần Nhất Cách theo đuổi Tống Dữ Miên đến lừng danh cả khối, tôi lại là tình báo đưa thư tình, chỉnh cả đống thư hoa hoè loè loẹt. Ngày đó không biết hắn đi đến chổ nào bị sét đánh trúng, một hai bắt tôi phải giúp hắn đưa hộp cơm tình yêu do đầu bếp trong nhà làm, ngược dòng người đang kéo nhau đi ăn cơm mà tóm được tôi, ép tôi trở thành người đưa cơm cho Tống Dữ Miên, lại còn yêu cầu gửi lời thăm hỏi ưu nhã đến cậu ấy dùm hắn.
Vì để người ta tưởng hắn tự tay làm, còn cố ý để cơm vào hộp cơm học sinh giản dị tự nhiên, dặn dò tôi cầm nhẹ nhàng đưa nhẹ nhàng, chớ là rối loạn bày trí bên trong.
Tan học tôi chỉ ước có thể một bước được trăm mét mà lao tới nhà ăn, bị Trần Nhất Cách làm chậm trễ không ít thời gian, phiền chết được. Cũng không quản đến lời hỏi thăm nhắn nhủ của hắn, xách theo hộp cơm mà lăn ngược về lớp học, chạy đến trước mặt Tống Dữ Miên đang thu dọn sách vở, đem cơm đặt lên bàn cậu ấy.
Bởi vì tâm tình không tốt, nên vang lên âm thanh không nhỏ.
Tống Dữ Miên theo thanh âm mà ngước lên nhìn hộp cơm, lại nhìn nhìn tôi, kinh ngạc chốt lát. Hỏi: "Đây là cái gì?"
"Cơm trưa, cho cậu."
Tôi còn nhung nhớ thịt kho tàu số lượng có hạn của nhà ăn, căn bản không chú ý bên trong hộp cơm kia có gì. Thuận miệng trả lời một câu, không chờ thái độ của cậu ấy, liền như hoàn thành nhiệm vụ mà chạy như bay đi mất.
Sau đó, vì hộp cơm này mà tôi chậm trễ, quả nhiên không ăn được thịt kho tàu tôi mơ ước.
Mỗi khi nghĩ đến, tôi liền đau lòng không thôi, hiện tại lại lần nữa nhắc tới, tôi nhịn không được mà trách cứ: 'Đừng nói nữa, nếu không phải ngày đó cậu phá đám, tôi mới không....'
'Lần đó tôi chuẩn bị đều là món cậu ấy thích ăn!' Trần Nhất Cách ngăn lời oán trách: 'Sao cậu một chút cũng không để ý?'
'Tôi phải tranh thủ thời gian.' Tôi yếu ớt phản bác: 'Hơn nữa tôi lại không có...'
'A, là hộp cơm kia sao.' Lê Sướng đang xem bọn tôi cãi cọ bỗng nhiên nhớ đến gì đó, 'Tôi nhớ ngày đó không biết vì sao Tống Dữ Miên không đến nhà ăn, lại mang theo hộp cơm kì quái kia, tôi còn đi hỏi cậu ấy.'
Tôi tò mò: 'Cậu ấy nói sao?'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!