Chương 10: (Vô Đề)

Không đau không ngứa, nói đúng hơn là ý vị thâm trường.

Tôi ngơ ngác mà nhìn điếu thuốc đã bị dập tắt, khói bụi xung quanh đều đặt biệt chói mắt, lắp bắp mà trả lời ' Tôi... biết rồi.' Không kịp giải thích đã vội theo bản năng mà chạy chối chết.

Điều đáng mừng ở đây là cảnh quay này rất thành công, Tống Dữ Miên biểu hiện còn tốt hơn so với dự đoán, hóa thân vào nhân vật giơ tay nhấc chân đều rất có ý vị, thẳng đến khi cậu ấy quay xong suất diễn một lần nữa an tĩnh ngồi ở một gốc, trái tim bang bang loạn nhịp của tôi mới bình thường trở lại.

Trừ đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, hợp tác giữa chúng tôi đều phi thường thuận lợi, nam chính Tô Kiến Trạch cũng không phải kiểu người khách khí khó gần, là nam nhân duy nhất trong đoàn nên việc khiêng hạ vật nặng cũng do anh ấy đảm nhận, hơn nữa người này lớn lên đẹp trai lại dễ nói chuyện, làm những cô gái trong ký túc xá đều vô cùng mê mệt.

Buổi tối tâm sự, đương nhiên cũng không tránh khỏi nhắc đến vị học trưởng này.

Hoa si Giang Vũ Tây luôn luôn là người khởi sướng: "Ai da, hôm nay cảnh Tô học trưởng diễn đoạn bắn nhau, soái chết tôi, một khắc đó, tôi vậy mà còn muốn cùng anh ấy bôn ba tứ phương, từ nay cùng người đi đến trời cùng đất tận."

Có tật xấu mà.

Tôi nghe đến đầu dầy hắc tuyến, hỏi cậu ấy: "Thích đến vậy sao? Kia, ngày mai đóng máy tôi giúp cậu chụp vài bức ảnh nhé?"

"Biến!"

Giang Vũ Tây quay đầu hung tợn trừng mắt liếc tôi một cái: "Tôi đây là thưởng thức, thưởng thức cậu hiểu không?"

Hà Lưu bên cạnh gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, nghe nói tác phẩm của học trưởng năm trước còn được quảng bá rộng rãi, tái xuất bản và thưởng tiền nữa, tài mạo song toàn, quả thật khó tìm."

Nga.

Tôi hồi tưởng một chút thời điểm ở phim trường, tuy rằng Tô Kiến Trạch là diễn viên chúng tôi mời tới, nhưng ở màn ảnh tại có rất nhiều điểm hiểu rõ, cho chúng tối rất nhiều kiến nghị khi quay chụp, khi không có xuất diễn còn sẽ chủ động cầm máy quay, giúp chúng tôi rất nhiều đoạn phim có góc quay đẹp, trình độ chuyên nghiệp thật sự không có gì để chê.

Được người luôn luôn cẩn thân lại ổn trọng như Hà Lưu tán đồng, Giang Vũ Tây càng thêm hưng phấn: "Đúng vậy đúng vậy, ây, siêu hoàn mỹ đúng không?"

"Đúng vậy!" Diệp Mẫn Mẫn vừa đem ghi chép ngày cuối chùng trong đoàn sửa sang lại xong liền quay đầu gia nhập cuộc tỏ chuyện: "Nhưng cậu không có cơ hội đâu, trong lòng Tô học trưởng sớm đã có người trong lòng rồi."

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, bầu không khí kỳ quái lập tức bao phủ phòng ký túc xá nhỏ hẹp.

Hà Lưu nhướng mày: 'Ha?"

Giang Vũ Tây thất vọng: "A?"

Tôi nhìn phản ứng không sai biệt mấy của hai người trước mặt, cũng ngại không hợp bọn, phối hợp đuổi theo đội hình: "Ha."

Giay Vũ Tây xoay mặt lạnh lùng trừng mắt với tôi: "Thưởng Nhạc, cậu âm dương quái khí cái gì?"

Tôi vô tội: "Tôi không có."

Giang Vũ Tây không rảnh để quản tôi, quay đầu truy vấn: "Cho nên.... Là người trong đoàn phim chúng ta sao?"

Diệp Mẫn Mẫn cười đến ý vị thâm trường, lại không nói gì.

Giang Vũ Tây thẹn thùng: "Không phải là..."

"Không phải cậu."

Giang Vũ Tây lập tức ra vẻ suy sụp: "Chẳng lẽ là Hà Lưu?"

"Cũng không phải."

Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt Hà Lưu cũng bất động thanh sắc bị dập tắt, Giang Vũ Tây lại a một tiếng, bắt đầu tự sa ngã: "Trời ơi, chẳng lẽ là Thường Nhạc?"

Diệp Mẫn Mẫn cười ha ha: "Làm sao có thể?"

Tôi cảm thấy tôi vừa bị xúc phạm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!