Chương 30: (Vô Đề)

Valentine

"Ta thấy ta vừa ngắt ngang chuyện gì rồi," Valentine nói, giọng khô khốc như buổi chiều trên sa mạc. "Con trai, con có định nói cho ta biết đây là ai không? Một trong những đứa trẻ nhà Lightwood chăng?"

"Không phải," Jace đáp. Anh nghe có vẻ mệt mỏi và không vui, nhưng lực nắm cổ tay cô không hề lỏng đi. "Đây là Clary. Clarissa Fray. Cô ấy là bạn con. Cô ấy…"

Đôi mắt đen của Valentine đang chậm rãi nhìn cô, từ mái tóc xơ xác tới mũi giày mòn vẹt. Chúng dừng lại trên con dao vẫn đang nằm trong tay cô.

Một vẻ biểu cảm khó hiểu hiện ra trên nét mặt hắn – có phần vui vui, có phần bực bực. "Cô gái trẻ, sao cô có con dao kia?"

Clary lạnh lùng đáp. "Jace đưa cho tôi."

"Tất nhiên rồi," Valentine nói. Giọng hắn rất nhẹ nhàng. "Cho ta xem được không?"

"Không!" Clary lùi một bước, như thể cô tưởng hắn sẽ lao vào mình, rồi cô cảm nhận thấy con dao bị giật ra gọn gàng khỏi những ngón tay. Jace, đang cầm con dao, nhìn cô với vẻ biết lỗi. "Jace," cô rít lên, đẩy mọi phân lượng của cảm giác bị phản bội vào từng chữ cái của tên anh.

Nhưng anh chỉ bảo. "Em vẫn không hiểu, Clary." Và với một kiểu cung kính khiến cô buồn nôn, anh tới chỗ Valentine đưa con dao cho hắn. "Đây này, thưa bố."

Valentine cầm lấy con dao trong bàn tay lớn, dài, mà xem xét. "Một thanh kindjal, một con dao của người Thổ Nhĩ Kỳ. Riêng con dao này từng thuộc về một cặp đồng bộ. Đây, nhìn ngôi sao của nhà Morgenstern khắc trên con dao xem." Hắn quay con dao lại, đưa cho Jace xem. "Ta ngạc nhiên là nhà Lightwood chưa bao giờ nhìn ra nó."

"Con chưa bao giờ đưa cho họ xem," Jace nói. "Họ để con giữ những đồ vật cá nhân. Họ không tọc mạch."

"Tất nhiên là không rồi," Valentine nói. Hắn trả thanh kindjal lại cho Jace. "Họ tưởng con là con trai của Michael Wayland."

Jace nhét con dao cán đỏ vào thắt lưng và ngước nhìn. "Con cũng tưởng vậy," anh khẽ đáp và trong khoảnh khắc, Clary thấy rằng anh không đùa, rằng Jace không chỉ giả vờ giả vịt cho mục đích riêng của mình. Anh thực sự nghĩ Valentine là người bố đã trở về tìm anh.

Một sự tuyệt vọng lạnh lẽo lan chảy trong mạch máu của Clary. Jace giận, Jace thù hằn, Jace nổi khùng, cô đều có thể đương đầu được, nhưng một Jace mới, yếu đuối và rạng rỡ trong phép nhiệm màu của chính anh, với cô lại là một người xa lạ.

Valentine nhìn cô qua mái tóc màu vàng nâu của Jace; đôi mắt hắn bình thản thích thú. "Có lẽ," hắn nói, "cháu nên ngồi xuống Clary nhỉ?"

Cô cứng đầu khoanh tay trước ngực. "Không."

"Tùy cháu thôi." Valentine kéo ghế và ngồi xuống đầu bàn. Sau một lúc, Jace cũng ngồi xuống, bên cạnh những chai rượu đã vơi một nửa. "Nhưng cháu sẽ nghe thấy những điều khiến cháu ước gì mình đã ngồi xuống đấy."

"Tôi sẽ báo ông biết," Clary đáp, "nếu điều đó xảy ra."

"Rất tốt." Valentine dựa lưng vào ghế, tay đặt sau đầu. Cổ áo sơ mi của hắn hơi mở để lộ phần xương quai xanh đầy những sẹo. Sẹo chằng chịt, giống như con trai mình, giống như những Nephilim khác. Một cuộc sống với những vết sẹo và giết chóc," Hodge đã nói thế. "Clary," Valentine lại gọi, như thể đang nhấm nhá âm thanh tên cô. "Gọi tắt của Clarissa phải không?

Không phải cái tên mà ta hẳn sẽ chọn."

Môi hắn hơi cong lên. Hắn biết mình là con gái hắn, Clary nghĩ. Bằng cách nào đó hắn đã biết. Nhưng hắn sẽ không nói ra. Vì sao hắn không nói.

Vì Jace, cô nhận ra. Jace sẽ nghĩ – cô không thể tưởng tượng nổi anh sẽ nghĩ gì. Valentine đã thấy họ ôm nhau khi hắn bước qua cánh cửa kia. Hắn phải biết hắn đang giữ thông tin tàn khốc trong tay. Ở đâu đó đằng sau đôi mắt sâu khó dò kia, trí óc sắc sảo của hắn đang hoạt động nhanh như điện, tìm ra cách tốt nhất để sử dụng điều hắn biết.

Cô lần nữa liếc mắt van nài Jace, nhưng anh đang chăm chú nhìn ly rượu trên tay trái, lưng lưng thứ chất lỏng màu huyết dụ. Cô có thể thấy nhịp nhấp nhô gấp gáp của ngực anh khi anh thở; anh bực bội hơn mức anh đang thể hiện ra.

"Tôi thực sự chẳng quan tâm xem ông hẳn sẽ chọn cái gì," Clary nói.

"Ta chắc chứ," Valentine nói, nhoài người lên trước, "rằng cháu không quan tâm rồi."

"Ông không phải bố Jace," cô nói. "Ông đang cố lừa chúng tôi. Bố của Jace là Michael Wayland. Nhà Lightwood biết thế. Ai cũng biết thế."

"Nhà Lightwood bị thông tin sai lạc thôi," Valentine nói. "Chúng thực sự tin – vẫn tin rằng Jace là con trai của người bạn Michael. Hội Clave cũng vậy. Thậm chí các Tu Huynh Câm cũng không biết nó thực sự là ai. Dù họ cũng sẽ sớm biết thôi."

"Nhưng chiếc nhẫn nhà Wayland…"

"À phải," Valentine nói và nhìn tay Jace, nơi chiếc nhẫn sáng lên như vảy rắn. "Chiếc nhẫn. Buồn cười thật, đúng không, khi một chữ M đeo lộn ngược lại là chữ W ấy?"

Clary trân trối. "Tôi chẳng hiểu ý ông là gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!