Chương 26: (Vô Đề)

Simon hạ cung. Cậu chớp mắt sau cặp kính, miệng hơi hé mở. Cậu có vẻ kinh ngạc hệt như Clary.

Jace nằm trên đầu cầu thang, đúng nơi con quỷ ném anh xuống. Anh đang cố hết sức đứng lên thì Clary trượt xuống mấy bậc thang quỳ thụp xuống bên cạnh anh. "Jace…"

"Anh ổn." Anh ngồi thẳng, lau máu trên khóe miệng. Anh ho và nhổ ra máu đỏ. "Alec…"

"Thanh stele của anh," cô ngắt lời khi cho tay vào áo khoác. "Anh cần chữa cho mình không?"

Anh nhìn cô. Ánh mặt trời đổ xuống qua giếng trời vỡ nát chiếu sáng gương mặt anh. Anh trông như thể đang kìm mình khỏi điều gì đó bằng một nỗ lực vô cùng to lớn. "Anh vẫn ổn," anh lại nói và đẩy cô sang bên, không hề nhẹ nhàng chút nào. Anh đứng dậy loạng choạng và suýt ngã – một cử động không duyên dáng đầu tiên cô thấy nơi anh, "Alec?"

Clary nhìn theo trong khi anh đi cà nhắc về phía người bạn đang nằm im bất tỉnh. Rồi cô nhét chiếc Cốc Thánh vào túi áo lạnh và đứng dậy. Isabelle đã bò tới bên anh trai và ôm đầu anh vào trong lòng, vuốt mái tóc anh. Ngực anh phập phồng lên xuống – chầm chậm, nhưng anh còn thở. Simon, dựa người vào tường mà quan sát, có vẻ kiệt sức tới khó tả. Clary nắm chặt tay cậu khi đi tới bên. "Cảm ơn," cô thì thào. "Cậu tuyệt lắm."

"Đừng cảm ơn mình," cậu nói, "hãy cảm ơn khóa học bắn cung của trại hè B"nai B"rith."

"Simon, mình không…"

"Clary!" đó là Jace, đang gọi cô. "Đưa thanh stele cho anh."

Simon miễn cưỡng thả tay cô. Cô quỳ xuống bên những Thợ Săn Bóng Tối, chiếc Cốc Thánh nặng nề đè lên hông cô. Gương mặt Alec trắng bệch, lốm đốm những vệt máu, đôi mắt xanh một cách không bình thường. Alec để lại trên cổ tay Jace những vệt máu. "Tớ có…," anh cất tiếng, rồi dường như đã thấy Clảry, như thể lần đầu tiên. Cái gì đó trong ánh nhìn của anh mà cô chưa từng tưởng tượng thấy.

Khải hoàn. "Tớ có giết nó không?"

Gương mặt Jace nhăn lại một cách đau đớn. "Cậu…"

"Có," Clary nói. "Nó chết rồi."

Alec nhìn cô mà cười. Máu sủi bọt từ miệng. Jace giằng tay ra, chạm những ngón tay lên hai bên mặt Alec. "Đừng," anh nói. "Nằm im, cứ nằm im đấy."

Alec nhắm mắt. "Hãy làm điều cậu phải làm," anh thì thào.

Isabelle rút thanh stele của mình và đưa cho Jace. "Cầm lấy."

Anh gật đầu, vẽ bằng mũi thanh stele lên mặt trước áo Alec. Lớp vải tách ra như thể anh dùng dao cắt đi. Isabelle quan sát bằng đôi mắt hoảng loạn trong khi anh xé áo, phanh ra bộ ngực trần của Alec. Da Alec rất trắng, đó đây có vài vết sẹo trong suốt. Trên ngực anh còn những vết thương khác: dấu móng vuốt chằng chịt đang đen lại, từ đó máu đỏ đang ào ạt chảy ra. Jace cắn chặt răng, đặt mũi stele lên da Alec, vẽ một cách thuần thục do luyện tập nhiều lần. Nhưng có gì đó không ổn.

Kể cả khi anh vẽ những ấn ký trị thương, chúng dường như cứ thế biến mất như anh vẽ trên nước.

Jace ném thanh stele sang bên. "Chết tiệt."

Giọng Isabelle run rẩy. "Có chuyện gì thế?"

"Nó làm anh ấy bị thương bằng móng vuốt," Jace nói. "Anh ấy dính độc. Các Ấn Ký không có tác dụng." Anh lại chạm lên mặt Alec, nhẹ nhàng. "Alec," anh nói. "Cậu có nghe tớ nói không?"

Alec không nhúc nhích. Bọng mắt anh trông xanh xanh và đen như một vết bầm. Nếu không có tiếng thở của anh, Clary sẽ tưởng anh đã chết rồi.

Isabelle cúi đầu, mái tóc phủ lên gương mặt Alec. Cô choàng tay ôm trọn người anh. "Có lẽ," cô thì thào, "chúng ta có thể…"

"Đưa anh ấy tới bênh viện đi." Simon đang đứng nhìn họ, cái cung treo tòng teng ở một bên tay. "Mình sẽ giúp đưa anh ta vào xe. Bệnh viện của Hội Giáo Lý nằm ngay trên Đại lộ số Bảy…"

"Không bệnh viện gì hết," Isabelle nói. "Chúng ta cần đưa anh ấy trở lại Học viện."

"Nhưng…"

"Bệnh viện không biết cách chữa trị cho Alec," Jace nói. "Anh ấy bị Đại Quỷ đánh trọng thương. Không một bác sĩ người thường nào biết cách chữa lành những vết thương này."

Simon gật đầu. "Được rồi. Đưa anh ta lên xe."

May mắn sao, chiếc xe không bị kéo đi. Isabelle đắp chiếc chăn bẩn ngang ghế sau và đặt Alec nằm trên đó, đầu đặt trên lòng Isabelle. Jace ngồi trên sàn bên cạnh bạn. Áo anh dính đầy máu trên cổ tay, ngực, máu người hòa chúng với máu quỷ. Khi anh nhìn Simon, Clary thấy tất cả ánh vàng đã bị gột sạch ra khỏi ánh mắt bởi một cung bậc cảm xúc cô chưa bao giờ thấy ở nơi anh.

Hoảng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!