Clary không chắc mình đang trông đợi điều gì – những tiếng hò reo vui mừng, có lẽ và một tràng vỗ tay nữa. Thay vào đó là im lặng, chỉ phá tan khi Jace nói, "Không hiểu sao anh nghĩ nó phải lớn hơn kia."
Clary nhìn chiếc Cốc trên tay. Nó có lẽ chỉ bằng cỡ ly rượu bình thường, chỉ có điều là nặng hơn nhiều. Năng lượng chảy trong đó như máu chảy trong huyết mạch. "Kích cỡ của nó cực kỳ hoàn hảo," cô bực bội nói.
"Ồ, nó lớn đó chứ," anh trịch thượng nói, "nhưng không hiểu sao anh đang chờ đợi một thứ… em biết đấy." Anh ra hiệu bằng hai tay, vẽ ra một thứ cỡ một con mèo nhà.
"Đây là chiếc Cốc Thánh đó Jace, không phải Bồn Cầu Thánh đâu," Isabelle nói. "Giờ chúng ta xong việc chưa?" Chúng ta đi được chưa?"
Dorotha nghiêng đầu sang bên, đôi mắt đen tròn ánh lên vẻ thích thú. "Nhưng nó bị hỏng rồi!" bà ta kêu lên. "Sao lại thế được?"
"Hỏng?" Clary bối rối nhìn chiếc Cốc. Cô cảm thấy nó ổn mà.
"Đây," phù thủy nói, "để ta chỉ cho cháu," và bước về phía Clary, giơ bàn tay dài sơn móng đỏ chót về phía chiếc Cốc. Clary, không hiểu vì sao, giật lùi lại. Đột nhiên Jace đã đứng chắn giữa, tay đặt gần thanh kiếm đeo nơi thắt lưng.
"Không có ý gì," anh bình tĩnh nói. "nhưng không ai được chạm vào chiếc Cốc trừ bọn tôi."
Dorothea nhìn anh một lúc, rồi ánh nhìn trống trải kỳ lạ trở về với đôi mắt bà. "Nào," bà ta nói, "đừng vội chứ. Valentine sẽ không vui nếu có chuyện xảy ra với chiếc Cốc đâu."
Với tiếng soạt nho nhỏ, Jace tuốt kiếm khỏi vỏ. Mũi kiếm chờn vờn ngay dưới cằm Dorothea. Ánh nhìn của Jace vô cùng kiên định. "Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra," anh nói. "Nhưng chúng tôi đi đây."
Đôi mắt mụ già sáng lên. "Tất nhiên rồi, Thợ Săn Bóng Tối,"
Bà ta nói, lùi về phía bức tường che rèm. "Có muốn dùng Cổng Dịch Chuyển không?"
Mũi kiếm Jace rung lên vì bối rối trong chốc lát. Rồi Clary thấy anh nghiến chặt răng. "Đừng chạm vào…"
Dorothea chậc lưỡi, rồi nhanh như một tia chớp, bà ta giật rèm treo trên tường xuống. Chúng rơi xuống kèm theo một âm thanh sập xuống nho nhỏ. Cổng Dịch Chuyển đằng sau đã mở.
Clary nghe thấy Alec đằng sau cô, rít một hơi. "Cái gì kia?" Clary chỉ thoáng thấy một cái gì đó sau cánh cửa – những đám mây đỏ bay qua với một tia chớp đen, rồi một cái bóng đen sì, kinh khủng lao vù vù về phía họ – thì Jace hét bảo họ nằm xuống. Anh nằm ệp xuống, kéo Clary xuống theo. Clary nằm dán bụng lên mặt thảm, ngẩng đầu kịp thấy cái thứ màu đen vừa ào qua đâm trúng Quý Bà Dorothea. Bà ta hét lên, giơ tay về phía trước mà vùng vẫy.
Thay vì đánh bà ta ngã xuống, thứ đó cuốn lấy bà ta như vải liệm bọc quanh xác chết, màu đen kịt kia dường như thấm vào bà như mực đen thấm vào giấy. Lưng bà ta cong lên một cách xấu xí, toàn bộ cơ thể kéo dài ra khi bà ta bay dần, bay dần lên, cơ thể cứ lớn dần và thay đổi. Tiếng lanh canh phát ra từ vật gì đó rơi xuống đất khiến Clary cúi xuống nhìn, đó là chiếc vòng tay của Dorothea, giờ bị biến dạng và gãy nát. Rải rác giữa đống đá quý là thứ gì nhìn như những viên đá trắng nho nhỏ. Clary mất một lúc mới nhận ra đó là răng người.
Bên cạnh cô, Jace thầm thì điều gì đó. Nghe giống một tiếng kêu vì không tưởng nổi. Bên cạnh anh, Alec nói bằng cái giọng nghèn nghẹt, "Nhưng cậu bảo không có nhiều hoạt dộng của quỷ cơ mà – cậu nói mức độ hoạt động thấp!"
"Chúng thấp thật," Jace gầm lên.
"Chắc khái niệm thấp của cậu khác tớ!" Alec hét, rồi cái thứ từng là Dorothea rống lên rồi biến dạng. Dường như nó đang phình ra, còng xuống, mọc u bướu và trở nên dị dạng…
Clary không dám nhìn nữa khi Jace đứng lên, kéo cô đứng dậy theo. Isabelle và Alec lục tục đứng lên, nắm chặt lấy vũ khí. Bàn tay đang cầm roi của Isabelle hơi run run.
"Đi!" Jace đẩy Clary về phía cửa căn hộ. Khi cô cố ngoái nhìn, cô chỉ thấy màu xám xịt đang uốn lượn, như những đám mây bão, một thân hình đen đúa ở giữa…
Bốn người họ lao ra ngoài sảnh, Isabelle dẫn đầu. Cô nàng chạy về phái cửa chính, cố mở rồi quay lại, nét mặt căng thẳng: "Nó bị kẹt rồi. Chắc có ai phù phép…"
Jace chửi thể và lục tìm gì đó trong túi. "Thanh stele của tôi ở chỗ khỉ nào…?"
"Em cầm đây," Clary chợt nhớ ra. Khi cô cho tay vào túi, một tiếng động như sấm rền nổ tung xuyên căn phòng. Nền nhà rung chuyển dưới chân. Cô loang choạng suýt ngã, giữ lấy lan can để đứng vững. Khi nhìn lên, cô thấy một khe hở mới trên tường chia cắt sảnh với căn hộ của Dorothea, xung quanh đầy những mảnh gỗ vụn và gạch vữa, có cái gì đó đang trèo qua đó – phải nói là túa ra mới đúng.
"Alec!" Đó là Jace, đang hét: Alec đang đứng trước cái lỗ, mặt trắng bệch trông khiếp hoảng. Jace văng tục, chạy tới và nắm lấy tay anh, lôi anh lại ngay khi cái thứ đang túa ra kia chui ra khỏi tường chảy vào sảnh.
Clary thấy hơi thở bị nghẹn lại. Da thịt cái sinh vật đó mang màu chì và như thể bị bầm dập. Dưới lớp da dang dần rỉ ra, những khúc xương nhô lên – không phải những đoạn xương trắng mới, mà là xương như thể đã chôn dưới đất cả ngàn năm, đen, nứt và bẩn thỉu. Những ngón tay nó không dính lấy một chút thịt và toàn xương xẩu, cánh tay mang da mỏng dính chi chít những nốt mụn đen nhiều nước đen sì, mũi và mắt là những cái lỗ hõm vào. Những ngón tay mang móng vuốt cào lên mặt đất.
Dính lòng thòng trên cổ tay và vai là những mảnh vải sáng màu: tất đều là những gì còn lại của những chiếc khăn và mũ đội đầu của Quý Bà Dorothea. Nó cao ít nhất 9 foot.
Nó nhìn xuống bốn thiếu niên bằng hốc mắt trống hoác. "Đưa ta," nó nói bằng cái giọng như gió thổi rác bay trên những vỉa hè vắng lặng, "chiếc Cốc Thánh. Đưa nó cho ta, và ta để các ngươi sống."
Hoảng sợ, Clary nhìn những người khác. Isabelle trông như việc nhìn thấy thứ kia đã đấm một cú vào da dày cô nàng vậy. Alec thì bất động. Chính Jace, như thường lệ, là người lên tiếng trước. "Ngươi là cái gì?" anh hỏi, giọng rất vững vàng, dù anh trông có vẻ rúng động hơn Clary từng thấy.
Thứ đó nghiêng đầu. "Ta là Abbadon. Ta là Ác Quỷ của Địa Ngục. Nơi ở của ta là gió và bóng tối mịt mùng. Ta không giống những thứ chỉ biết rên rỉ ỉ ôi mà các người gọi là ác quỷ, cũng như đại bàng không thể nào giống với ruồi muỗi được. Các người đừng nghĩ tới chuyện đánh bại ta. Đưa ta chiếc Cốc hoặc chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!