Jace đang nằm trên giường, giả bộ ngủ – vì chính anh chứ không phải ai khác – thì tiếng gõ cửa cuối cùng cũng làm anh bực mình. Anh lăn xuống giường, mặt nhăn nhó. Dù anh tỏ ra mình vẫn khỏe lúc trong nhà kính, toàn bộ cơ thể anh vẫn đau nhừ từ sau sự kiện tối qua.
Anh biết ai đứng ngoài trước khi ra mở. Có lẽ Simon lại biến thành chuột. Lần này Simon có thể sống mãi kiếp chuột, vì anh, Jace Wayland, đã sẵn sàng làm chuyện tương tự.
Cô đang ôm lấy cuốn tập phác thảo, mái tóc sáng màu xổ tung khỏi bím tóc. Anh dựa người vào khung cửa, tảng lờ đi lượng adrenaline đang chạy rần rần khi nhìn thấy cô. Anh tự hỏi nguyên do, và đây không phải là lần đầu tiên. Isabelle sử dụng sắc đẹp như dùng roi, nhưng Clary không hề biết mình đẹp. Có lẽ đó là lý do.
Anh chỉ có thể nghĩ ra duy nhất một lý do để cô ở đây, dù chẳng có lý do gì sau những gì anh đã nói với cô. Lời nói là vũ khí, bố đã dạy anh vậy, và anh đã muốn làm Clary tổn thương hơn bất cứ cô gái nào anh từng muốn làm thương tổn. Thật sự, anh không chắc trước đây anh có từng muốn làm tổn thương một cô gái nào không. Thường anh chỉ muốn có họ, rồi lại muốn họ để anh một mình.
"Đừng nói với anh," anh nói, nhả chữ ra theo cách anh biết cô ghét cay ghét đắng. "Simon đã biến thành mèo rừng Nam Mỹ và em muốn anh làm điều gì đó trước khi Isabelle biến cậu ta thành khăn choàng đấy nhé. Mà em sẽ phải đợi tới ngày mai. Giờ anh không làm việc." Anh chỉ vào mình – anh đang mặc bộ đồ ngủ xanh da trời bị rách một lỗ ở cổ tay. "Nhìn này.
Đồ ngủ đấy."
Clary gần như chẳng thèm nghe anh nói. Anh nhận thấy cô đang ôm khư khư một thứ trong tay – cuốc tập phác thảo. "Jace," cô nói. "Chuyện quan trọng đấy."
"Đừng nói với anh," anh nói. "Em đang cần vẽ ghê gớm. Em cần một mẫu khỏa thân. À, giờ anh không có tâm trạng. Em nên nhờ bác Hodge," anh thêm, sau một thoáng suy nghĩ. "Anh nghe nói bác ấy sẽ làm tất cả để đổi lấy một…"
"JACE!" cô ngắt lời, giọng tăng lên thành tiếng hét. "ĐỀ NGHỊ ANH IM LẶNG MỘT GIÂY VÀ LẮNG NGHE, ĐƯỢC KHÔNG?"
Anh chớp mắt.
Cô hít một hơi sâu và ngước nhìn anh. Mắt cô tràn ngập sự hoang mang. Một nỗi thôi thúc quen thuộc dâng lên trong anh: niềm thôi thúc muốn vòng tay qua cô mà nói với cô rằng tất cả đều ổn. Anh không làm vậy. Theo kinh nghiệm bản thân, mọi chuyện hiếm khi ổn thoả lắm. "Jace," cô nói, quá nhỏ khiến anh phải nhoài người lên mới nghe rõ, "Em nghĩ mình biết mẹ em giấu chiếc Cốc Thánh ở đâu.
Bên trong một bức tranh."
"Hả?" Jace vẫn đang nhìn cô như thể cô nói với anh rằng cô vừa thấy một trong các Tu Huynh Câm khỏa thân mà nhào lộn trên hành lang. "Ý em là mẹ em giấu nó đằng sau một bức tranh hả? Nhưng tất cả những bức hình trong căn hộ của em đã bị xé toạc khỏi khung hết rồi mà."
"Em biết." Clary liếc vào trong phòng ngủ anh. Mừng quá, trong phòng anh không giống như đang có ai ở đó. "Nghe này, em vào được không? Em muốn cho anh xem cái này."
Anh lùi khỏi cửa. "Nếu nhất thiết."
Cô ngồi xuống giường, đặt cuốn tập thăng bằng trên đầu gối. Mấy món quần áo anh vừa mặc vứt đầy trên ga giường, nhưng phần còn lại của căn phòng gọn gàng như phòng thầy tu. Không có lấy một bức hình trên tường, không một áp phích hay ảnh gia đình hoặc bạn bè gì cả. Những cái chăn trắng tinh được trải thật căng thật thẳng ngang giường. Không hề giống căn phòng của một cậu thiếu niên điển hình. "Đây," cô nói và lật cho tới khi tìm ra bức vẽ cốc cà phê. "Nhìn cái này nhé."
Jace ngồi xuống bên cạnh, gạt chiếc áo phông vừa cởi ra sang bên. "Đó là cốc cà phê."
Cô nghe thấy sự bực bội trong chính giọng mình. "Em biết đấy là cốc cà phê."
"Anh thật sự không thể đợi tới khi em vẽ ra một cái gì đó thực sự phức tạp, như cầu Brooklyn hay một con tôm hùm chẳng hạn. Em có thể tặng anh một thông điệp nhạc cũng được."
Cô lờ anh đi. "Nghe này. Đây là thứ em muốn anh nhìn thấy." Cô đặt tay trên hình vẽ; rồi, với một cử động cực nhanh, cho tay vào trongtờ giấy. Thoắt sau khi rút tay ra, chiếc cốc cà phê đã treo lủng lẳng trên những ngón tay cô.
Cô đã tưởng tượng ra cảnh Jace nhảy dựng lên vì kinh ngạc và hét gì đó tựa "Ơ – rê – ka!" Nhưng không – cô ngờ, phần lớn vì Jace đã thấy nhiều thứ kỳ lạ hơn trong đời, và vì không còn ai dùng từ "Ơ – rê – ka!" nữa rồi. Nhưng đôi mắt anh đang mở lớn. "Em làm điều đó?"
Cô gật đầu.
"Lúc nào?"
"Ngay lúc nãy, trong phòng em, sau khi – sau khi Simon bỏ đi."
Cái nhìn của anh sắc sảo hơn, nhưng anh không nói gì thêm về đề tài đó. "Em dùng chữ rune? Những chữ nào?"
Cô lắc đầu, tay mân mê trang giấy giờ đã trắng tinh. "Em không biết. Chúng xuất hiện trong đầu em và em vẽ đúng chính xác như em nhìn thấy."
"Những chữ em thấy trong Sách Xám hả?"
"Em không biết." Cô vẫn lắc đầu. "Em không thể nói với anh được."
"Và chưa từng có ai dạy em sao? Mẹ em chẳng hạn?"
"Không. Em đã nói với anh rồi, mẹ em luôn nói với em rằng chẳng có thứ gì là phép thuật cả…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!