Chương 21: Đóa hoa lúc nửa đêm

Dưới ánh chạng vạng, những căn phòng rộng lớn trống trải họ đi qua trên đường lên gác mái trông vắng vẻ hệt như dàn cảnh sân khấu, những đồ nội thất phủ khăn trắng lù lù trong cảnh tranh tối tranh sáng hệt như những tảng băng trôi hiện ra qua lớp sương mù.

Khi Jace mở cửa nhà kính, hương thơm ùa đến Clary, mùi hương mềm mại như cú tát từ chân mèo được bọc đệm: mùi thơm đằm thắm của đất hòa trộn cùng những mùi hương nồng nàn, ngào ngạt hơn của những đóa hoa đêm – hoa cúc bạch, hoa loa kèn trắng, cây hoa phấn – và nhiều loài hoa cô không biết, như cây cho ra những bông hoa vàng hình sao với những cánh hoa lốm đốm phấn ánh vàng.

Qua lớp tường kính bao quanh khu vườn cô có thể thấy đèn đóm khu Mahattan sáng rực rỡ như những viên đá lạnh lẽo.

"Đẹp quá." Cô từ từ quay quanh, ngắm nhìn tất cả. "Buổi tối ở nơi này thật đẹp."

Jace cười. "Và chúng ta có được nơi này làm chốn riêng. Alec và Isabelle ghét lên đây. Họ bị dị ứng."

Clary rùng mình, dù cô không thấy lạnh chút nào. "Đây là những loài hoa gì?"

Jace nhún vai và cẩn thận ngồi xuống cạnh bụi cây màu xanh bóng mượt lấm tấm những chùm nụ hoa khép chặt. "Không biết. Em nghĩ anh có để ý trong giờ thực vật học chắc? Anh không định làm nhân viên lưu trữ văn thư. Anh không cần biết những thứ đó."

"Anh chỉ cần biết cách giết chóc thôi ư?"

Anh ngước nhìn cô và mỉm cười. Anh trông như thiên thần tóc vàng trong bức họa của Rembrandt, chỉ trừ cái khóe miệng mang nụ cười độc ác. "Đúng." Anh rút cái gói bọc trong khăn ăn ra khỏi túi và đưa cho cô. "Và ngoài ra," anh nói thêm, "anh làm món sandwich pho mát dở khiếp. Em ăn thử đi."

Clary miễn cưỡng cười ngồi xuống đối diện anh. Nền đá của nhà kính lạnh ngắt dưới đôi chân cô để trần, nhưng cảm giác dễ chịu làm sao sau bao nhiêu ngày nắng nóng kéo dài. Từ trong cái túi giấy Jace lấy ra vài quả táo, một thanh sô cô la hoa quả và đậu phộng cùng một chai nước. "Trộm không tồi," cô ngưỡng mộ.

Chiếc bánh sandwich pho mát còn ấm và hơi ỉu, nhưng ăn cũng được. Từ một trong không biết bao nhiêu túi trong áo khoác, Jace lôi ra một con dao tay cầm bằng xương có vẻ đủ sức mổ bụng một con gấu. Anh bắt đầu xử lý mấy quả táo, gọt chia chúng thành tám phần đều tăm tắp. "Ừm, thì đây không phải bánh sinh nhật," anh nói và đưa cho cô một miếng, "nhưng hy vọng là có còn hơn không."

"Không là điều tôi nghĩ mình sẽ nhận được đấy chứ, nên cảm ơn anh nhé." Cô cắn miếng. Miếng táo còn tươi và mát lạnh trên đầu lưỡi.

"Không ai lại không có gì trong ngày sinh nhật." Anh đang gọt vỏ quả táo thứ hai, lớp vỏ bong ra thành từng dải dài cong cong. "Sinh nhật phải là ngày đặc biệt. Sinh nhật anh luôn là ngày bố anh bảo anh có thể làm bất cứ điều gì hoặc có bất cứ cái gì anh muốn."

"Bất cứ cái gì?" Cô cười. "Vậy anh muốn bất cứ cái gì nào?"

"À thì, khi anh năm tuổi, anh muốn tắm trong mì spaghetti."

"Nhưng bố không đồng ý, đúng không?"

"Không, vậy mới nói. Bố đồng ý. Ông nói thế có đắt đỏ gì đâu, nên tại sao lại không nếu đấy là điều anh muốn? Bố bảo mấy người hầu đổ đầy nước sôi và pasta vào bồn tắm, rồi khi nó nguội đi…" anh nhún vai. "Anh tắm trong đó."

Mấy người hầu ư? Clary nghĩ. Nhưng cô chỉ nói, "Rồi thế nào?"

"Trơn trượt."

"Hẳn rồi." Cô cố tưởng tượng ra khi anh là một cậu bé cười nắc nẻ, mì ống ngập tới tận tai. Cô không tưởng tượng nổi. Chắc chắn Jace không bao giờ cười nắc nẻ rồi, thậm chí là vào hồi năm tuổi. "Anh còn muốn gì khác?"

"Hầu hết vũ khí," anh nói, "và anh chắc em không ngạc nhiên. Sách. Anh đọc nhiều sách lắm."

"Anh không đi học à?"

"Không," anh nói, và giờ thì anh nói chậm rãi, gần như thể họ đang tiến tới đề tài anh không muốn bàn luận.

"Nhưng bạn anh…"

"Anh không có bạn," anh nói. "Ngoài bố. Bố là mọi điều anh cần."

Cô cứ nhìn anh mãi. "Không có lấy một người bạn?"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Lần đầu tiên anh gặp Alec," anh nói, "là khi anh mười tuổi, đó là lần đầu tiên anh từng gặp một đứa trẻ đồng trang lứa. Lần đầu tiên anh có một người bạn."

Cô nhìn xuống. Giờ thì hình ảnh đang hình thành trong đầu cô, dù không muốn: Cô nghĩ tới Alec, cái cách anh ta nhìn cô. Cậu ấy sẽ không nói vậy.

"Đừng thương hại anh," Jace nói, như thể đoán được suy nghĩ của cô, dù người cô đang thương cảm không phải là anh. "Bố cho anh sự giáo dục tốt nhất, sự huấn luyện tuyệt hảo nhất. Bố đưa anh đi khắp thế giới. Luân Đôn, Sain Peterburg, Ai Cập. Bố con anh thích đi du lịch lắm." Mắt anh sa sầm lại. "Anh chẳng đi đâu từ hồi bố mất. Chẳng đi đâu ngoại trừ New York."

"Anh may mắn thật," Clary nói. "Cả đời em chưa bao giờ đi khỏi tiểu bang này. Mẹ em còn chẳng cho em đi tham quan tới DC nữa. Nhưng có lẽ giờ em biết nguyên do rồi," cô rầu rĩ thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!