Vào ban đêm, nhà thờ trên đường Diamond nhìn thật ma quái, những cửa sổ cong cong theo phong cách Gothic phản chiếu ánh trăng như những tấm gương bạc. Hàng rào bằng sắt uốn bao quanh tòa nhà và được sơn màu đen mờ. Clary lắc lắc cổng trước, nhưng ổ khóa chắc nụi giữ cánh cổng đóng chặt. "Cổng khóa rồi," cô nói, liếu ra sau nhìn Jace.
Anh vung thanh stele. "Để anh lo."
Cô quan sát trong khi anh vẽ lên cái khóa, nhìn những đường cong thanh mảnh của lưng anh, nhìn những cơ bắp lộ ra dưới tay áo phông ngắn tay. Ánh trăng đã gội sách màu tóc anh, khiến nó giống màu bạc hơn là vàng.
Cái khóa rơi lanh canh trên mặt đất và bị vặn xoắn tới biến dạng. Jace có vẻ hài lòng với chính mình. "Như thường lệ," anh nói, "anh giỏi tới đáng ngạc nhiên trong vụ này."
Clary đột nhiên thấy bực. "Khi phần chúc mừng thành công của bản thân trong đêm nay kết thúc, chúng ta có thể trở lại phần cứu bạn thân của tôi khỏi bị hút cạn máu mà chết chứ?"
"Hút cạn máu," Jace bị ấn tượng. "Quả là một từ rất kêu."
"Và anh là cái đồ…"
"Chậc chậc," anh ngắt lời. "Không chửi bậy trong nhà thờ."
"Chúng ta chưa ở trong nhà thờ," Clary lầm bầm, đi theo anh lên đoạn đường rải đá dẫn tới cánh cửa đôi. Mái vòm đá phía trên cánh cửa được chạm khắc đẹp mắt hình một thiên thần đang từ điểm cao nhất nhìn xuống. Những ngọn tháp ngọn hoắt đâm thẳng lên bầu trời đêm và Clary nhận ra đây là nhà thờ cô đã thoáng thấy từ công viên McCarren. Cô cắn môi. "Phá khóa nhà thờ có vẻ là một công việc tội lỗi."
Jace nhìn nghiêng dưới ánh trăng trông mới thư thái làm sao. "Chúng ta sẽ không làm vậy," anh nói và nhét thanh stele vào túi. Anh đặt bàn tay nâu gầy, đầy những vết sẹo trắng nhỏ giống như một màn ren, lên cánh cửa gỗ, ngay trên then cửa. "Nhân danh hội Clave," anh nói, "con xin phép được bước vào nơi linh thiêng này. Nhân danh Cuộc Chiến Chưa Bao Giờ Kết Thúc, con cầu xin được sử dụng vũ khí của người.
Và nhân danh Thiên Thần Raziel, con xin người chúc phúc cho sứ mệnh của con trước bóng tối."
Clary nhìn anh chăm chú. Anh không di chuyển, dù gió đêm thổi tóc xòa xuống mắt anh; anh chớp mắt, và ngay khi cô định nói, cánh cửa lách cách mở ra và tiếng bản lề cọt kẹt vang lên. Cách cửa nhẹ nhàng xoay vào trong trước mặt họ, mở vào khoảng không vắng vẻ, tối tăm, lạnh lẽo, được thắp sáng nhờ những ánh nến.
Jace bước lùi lại. "Em đi trước đi."
Khi Clary bước vào trong, một luồng không khí mát mẻ bao trùm lấy cô, cùng với mùi đá và sáp nến. Những hàng ghế lễ chìm trong bóng tối kéo dài tới tận bệ thờ, và những hàng nến tỏa sáng như cả rừng tia sáng in lên bức tường đầu kia. Cô nhận ra, trừ Học Viện, nơi này không tính, thì trước giờ cô chưa thực sự vào trong một nhà thờ nào. Cô đã nhìn thấy tranh, thấy không gian trong những nhà thờ qua phim ảnh và những bộ phim hoạt hình anime, nhà thờ xuất hiện khá thường xuyên trong mấy thứ này.
Một cảnh trong bộ phim hoạt hình yêu thích của cô diễn ra trong một nhà thờ với cha xứ ma cà rồng xấu xa. Đáng ra người ta phải có cảm giác an toàn trong nhà thờ, nhưng cô thì không. Những bóng đen lạ kỳ dường như đang lom lom nhòm cô từ trong bóng tối. Cô rùng mình.
"Những bức tường đá ngăn cái nóng lại," Jace nói khi để ý thấy.
"Không phải thế," cô nói. "Anh biết đấy, trước nay tôi chưa từng vào trong nhà thờ."
"Em đã ở trong Học viện."
"Ý tôi là nhà thờ thực sự ấy. Có làm lễ ấy. Kiểu dạng như thế."
"Vậy à. Ừ, đây là chính điện, nơi đặt những hàng ghế lễ. Là nơi người ta ngồi trong giờ lễ." Họ tiến lên, giọng dội lại từ những bức tường đá. "Trên này là nơi tụng kinh. Đó là nơi chúng ta đang đứng. Và đây là bệ thờ, nơi cha xứ thực hiện lễ Ban Thánh Thể. Nó luôn luôn ở phía đông nhà thờ." Anh quỳ xuống trước bệ thờ, và cô thoáng nghĩ anh đang cầu nguyện. Bệ thờ khá cao, làm từ đá cẩm thạch đen và phủ khăn đỏ.
Đằng sau nó là tấm bình phong vàng trang trí công phu, khắc hình các vị thánh và những người tử vì đạo, đều có một đĩa vàng dẹt sau đầu tượng trưng cho vầng hào quang.
"Jace," cô thì thầm. "Anh đang làm gì đấy?"
Anh đặt tay lên nền đá và di chuyển lên xuống nhanh chóng, như thể tìm gì đó, những ngón tay khuấy động lớp bụi bám. "Tìm vũ khí."
"Ở đây á?"
"Chúng được giấu thường là dưới bệ thờ. Để bọn anh sử dụng trong trường hợp khẩn cấp."
"Và đây là gì nhỉ, một kiểu thỏa thuận mà các anh giao kèo với nhà thờ Công giáo ư?"
"Không hẳn. Ác quỷ có mặt trên trái đất ngay khi con người xuất hiện. Chúng xuất hiện ở mọi nơi, trong những hình dáng khác nhau – quỷ daemon của người Hi Lạp, quỷ daevas Ba Tư, asuras trong tính ngưỡng Hindu, oni của Nhật. Hầu hết những hệ thống tín ngưỡng đều có cách để hợp nhất giữa sự tồn tại của chúng và những cuộc đấu tranh chống lại chúng. Thợ Săn Bóng Tối không gắn liền với duy một tôn giáo nào, và vì thế các tôn giáo đều hỗ trợ bọn anh trong mọi cuộc chiến.
Anh có thể dễ dàng nhờ sự giúp đỡ từ Giáo đường Do Thái hay đền thờ thần đạo Shinto, hoặc… A. Đây rồi" anh phủi đất cát trong khi cô quỳ xuống bên cạnh. Được khắc trên một trong những viên đá hình bát giác ngay trước bệ thờ là một chữ rune. Clary nhận ra nó, dễ dàng như đang đọc một từ tiếng Anh. Nó là chữ rune mang nghĩa "Nephilim."
Jace rút thanh stele và chạm vào tảng đá. Hòn đá thụt lại với âm thanh ken két, để lộ ra một ngăn nhỏ tối om bên dưới. Bên trong ngăn đó đặt một chiếc hộp gỗ dài; Jace nhấc nắp hộp, và quan sát những vật được sắp xếp gọn ghẽ bên trong với vẻ hài lòng.
"Những thứ này là gì vậy?" Clary hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!