"Mẹ làm vậy với tôi ư? Clary gặng hỏi, nhưng cơn giận dữ vì ngạc nhiên nghe không hề thuyết phục, kể cả với chính tai cô. Nhìn quanh, cô thấy sự thương cảm trong mắt Jace, mắt Alec – kể cả Alec cũng đoán ra và thấy thương hại cho cô. "Vì sao?"
"Tôi không biết." Magnus xòe bàn tay dài trắng ra. "Tôi không việc gì phải hỏi. Tôi làm những việc người ta trả thù lao thôi."
"Trong khuôn khổ của Hiệp Định," Jace nhắc, giọng mềm mại như lông mèo.
Magnus nghiêng đầu. "Tất nhiên, trong khuôn khổ Hiệp Định."
"Vậy thì Hiệp Định đồng ý với chuyện… cưỡng đoạt trí nhớ này ư?" Clary cay đắng hỏi. Khi không ai trả lời, cô ngồi phịch xuống mép giường của Magnus. "Chỉ duy nhất một lần sao? Mẹ đặc biệt muốn tôi quên những gì? Ông có biết là những chuyện gì không?"
Magnus bồn chồn đi lại bên ô cửa sổ. "Tôi không nghĩ là cô hiểu. Lần đầu tiên tôi thấy cô, hẳn cô chỉ tầm hai tuổi. Tôi đã nhìn ra ô cửa sổ này" – ông ta gõ lên cửa kính, làm rơi lớp bụi và vụn sơn xuống – "và tôi thấy mẹ cô vội vã chạy trên đường, ôm theo cái gì đó quấn trong chăn. Tôi ngạc nhiên khi mẹ cô dừng trước cửa nhà tôi. Bà ấy trông rất bình thường, rất trẻ."
Ánh trăng chạm đến khuôn mặt nhìn nghiêng hiếu chiến của ông ta bằng thứ ánh sáng bàng bạc. "Bà mở chăn khi bước vào nhà tôi. Cô nằm trong đó. Mẹ cô đặt cô xuống sàn nhà và cô bắt đầu bò lê la, nhặt mọi thứ lên, kéo đuôi con mèo của tôi – cô hét lên như nữ thần báo tử khi con mèo cào cô, vì thế tôi đã hỏi mẹ cô rằng cô có mang dòng máu thần báo tử không. Mẹ cô không cười." Ông ta ngừng lại. Giờ tất cả đều chăm chú quan sát ông ta, kể cả Alec. "Mẹ cô nói với tôi rằng bà là Thợ Săn Bóng Tối.
Mẹ cô chẳng việc gì phải nói dối cả; những Ấn Ký Giao Ước phơi ra đó, thậm chí khi chúng phai đi cùng năm tháng, nhưng những vết sẹo trắng bạc mờ trên da. Chúng sáng lên theo từng bước mẹ cô chuyển động." Ông ta dụi lớp kim tuyến bôi quanh mắt. "Mẹ cô nói bà đã hy vọng cô sinh ra bị mù Tâm Nhãn – một vài Thợ Săn Bóng Tối phải được dạy dỗ mới nhìn thấy Thế Giới Bóng Tối. Nhưng bà đã bắt gặp cô trong chiều hôm đó, đang trêu chọc một yêu tinh bị kẹt trên bờ rào. Mẹ cô biết rằng cô thấy được. Vì thế mẹ cô hỏi tôi liệu tôi có thể làm mù Tâm Nhãn của cô không."
Clary kêu lên khe khẽ, một tiếng thở ra đau đớn, nhưng Magnus vẫn tàn nhẫn tiếp tục.
"Tôi đã nói với mẹ cô rằng làm tổn hại tới phần đầu óc ấy của cô có thể khiến cô bị tổn thương, thậm chí là bị điên. Mẹ cô không khóc. Bà ấy không phải loại phụ nữ ỉ ôi yếu đuối. Bà hỏi tôi liệu có cách nào khác không, và tôi đã nói tôi có thể khiến cô quên đi những phần của Thế Giới Bóng Tối mà cô vừa nhìn được, kể cả ngay khi cô đang nhìn thấy. Nhưng có điều cứ hai năm mẹ cô lại phải tới gặp tôi vì tới lúc đó hiệu lực bùa chú bắt đầu yếu dần."
"Và mẹ tôi có tới không?" Clary hỏi.
Magnus gật đầu. "Kể từ hồi đó cứ hai năm tôi lại gặp cô một lần – tôi quan sát cô trưởng thành. Cô là đứa nhỏ duy nhất tôi từng quan sát trưởng thành theo cách đó. Trong công việc của tôi thường thì pháp sư không được chào đón ở quanh những đứa trẻ loài người."
"Vậy là ông đã nhận ra Clary ngay khi chúng tôi bước vào," Jace hỏi. "Ông phải nhận ra."
"Tất nhiên rồi." Magnus có vẻ bực bội. "Và tôi bị sốc. Nhưng cậu định làm gì nào? Clary không biết tôi. Đáng ra cô ấy không nên biết đến tôi. Nhưng việc cô ấy có mặt ở đây có nghĩa câu thần chú đã dần mất hiệu lực – và đáng ra chúng tôi phải gặp lại nhau từ một tháng trước. Thậm chí tôi còn tới nhà cô ngay khi trở về từ Tanzania, nhưng Jocelyn nói hai mẹ con đã cãi nhau và cô đã bỏ đi.
Bà bảo sẽ ghé qua chỗ tôi khi cô trở về, nhưng" – một cái nhún vai duyên dáng – "mẹ cô chưa hề gọi lại."
Một luồng ký ức lạnh ngắt ùa về làm da Clary sởn cả lên. Cô nhớ đã đứng ở sảnh ngoài cạnh Simon, căng thẳng cố nhớ vừa thoáng thấy thứ gì nhảy qua… Mình nghĩ mình vừa thấy con mèo của bà Dorothea, nhưng chắc do ánh sáng thôi.
Nhưng Dorothea làm gì có mèo. "Ông đã ở đó vào ngày hôm đó," Clary nói. "Tôi thấy ông rời khỏi phòng Dorothea. Tôi nhớ đôi mắt ông."
Magnus nhìn như sắp rên rừ rừ. "Đúng là tôi là người đáng nhớ lắm," ông ta hả hê. Rồi lắc đầu. "Cô không nên nhớ tôi," ông ta nói. "Tôi đã dựng ngay phép ảo ảnh sừng sững như tường thành ngay khi vừa thấy cô. Cô đã có thể đâm sầm mặt vào đấy ấy chứ – nói theo phương diện tâm lý đấy."
Nếu anh đâm vào bức tường tâm lý, anh có bị bầm mặt không? Clary nói, "Nếu ông tháo bỏ bùa chú khỏi người tôi, liệu tôi có thể nhớ lại những gì đã quên không? Tất cả những ký ức ông đã đánh cắp ấy?"
"Tôi không thể tháo bỏ bùa chú cho cô," Magnus có vẻ khó ở.
"Cái gì?" Jace nghe chiều tức giận. "Vì sao không? Hội Clave yêu cầu anh…"
Magnus lạnh lùng nhìn lại. "Tôi không thích bị bảo phải làm gì, Thợ Săn Bóng Tối nhỏ bé ạ."
Clary có thể thấy Jace ghét bị gọi là "nhỏ bé" thế nào, nhưng trước khi anh gay gắt trả lời, Alec đã lên tiếng. Giọng anh ta vang lên nhẹ nhàng, trầm tư. "Ông không biết cách đảo ngược à?" Alec hỏi. "Ý tôi là câu thần chú ấy."
Magnus thở dài. "Đảo ngược thần chú khó hơn tạo ra thần chú gấp nhiều lần. Sự rắc rối trong câu thần chú này, sự quan tâm tôi đặt vào đó để dệt nên nó – nếu tôi chỉ cần phạm phải một lỗi lầm nhỏ nhất khi tháo bỏ nó, đầu óc của cô ấy sẽ bị tổn thương vĩnh viễn. Hơn nữa," ông ta bổ sung, "nó bắt đầu mất hiệu lực rồi. Hiệu lực sẽ dần tự biến mất theo thời gian thôi."
Clary gay gắt nhìn ông ta. "Vậy lúc đó tôi có lại được ký ức không? Bất cứ thứ gì bị lôi khỏi đầu tôi ấy?"
"Tôi không biết. Có thể chúng sẽ đồng loạt quay lại, hoặc theo từng giai đoạn. Cũng có thể cô sẽ không bao giờ nhớ được những điều mình đã quên trong bao nhiêu năm qua. Trong bao nhiêu năm hành nghề của tôi, điều mẹ cô yêu cầu là độc nhất vô nhị. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nữa."
"Nhưng tôi không muốn đợi." Clary đan chặt tay đặt trong lòng, những ngón tay bấu vào nhau chặt tới mức những đầu ngón tay trắng bệch. "Cả đời tôi tôi luôn có cảm giác có gì đó không ổn. Có gì đó thiêu thiếu hoặc bị tổn hại. Giờ thì tôi biết…"
"Tôi không làm tổn hại cô." Lần này đến lượt Magnus ngắt lời, đôi môi giận dữ cong lên để lộ hàm răng trắng sắc nhọn. "Tất cả những thiếu niên trên thế giới này đều cảm thấy như vậy, cảm thấy tan nát hay lạc loài, khác biệt mà không hiểu vì sao, là hoàng tử mà bị sinh nhầm vào nhà nông dân. Cái khác trong trường hợp của cô là rằng cảm giác đó là thật. Cô thực sự khác biệt. Có lẽ không tốt hơn – nhưng khác biệt. Mà khác biệt không phải là điều dễ chịu gì.
Cô có muốn biết cảm giác là như thế nào khi bố mẹ cô là dân con chiên ngoan đạo còn cô tự nhiên bị sinh ra với dấu ấn của quỷ không?" Ngón tay Magnus run rẩy chỉ lên mắt mình. "Khi bố cô chùn bước lúc nhìn thấy cô còn mẹ cô lại treo cổ trong kho thóc, đã hóa điên vì những gì mình làm ấy? Khi tôi lên mười, bố tôi đã cố dìm tôi xuống lạch. Ông ta biết, tôi không phải con đẻ của ông ta; rằng bố đẻ của tôi là một con quỷ. Tôi đã vùng vẫy, đã chống trả ông ta bằng mọi thứ có thể – và thiêu sống ông ta tại chỗ. Tôi đã tới gặp các Tu Huynh Câm để xin họ một chỗ nương thân. Họ nói bị thương hại là một điều thật cay đắng, nhưng còn tốt hơn là bị ghét bỏ. Khi tôi biết thực sự mình là gì, rằng bản thân tôi chỉ là một bán nhân, tôi đã ghét bỏ chính mình. Đấy là điều tồi tệ nhất."
Sau khi Magnus nói xong, tất cả chìm trong im lặng. Clary ngạc nhiên khi chính Alec là người phá vỡ sự im lặng ấy. "Đó không phải lỗi của ông," anh ta nói. "Ông sinh ra thế nào là ý trời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!