Chương 12: (Vô Đề)

10

THÀNH PHỐ XƯƠNG TRẮNG

Một khoảng im lặng sửng sốt kéo dài trước khi cả Clary và Jace đồng thanh hỏi.

"Valentine có vợ á? Hắn đã kết hôn? Cháu cứ tưởng…"

"Không thể nào! Mẹ cháu sẽ không bao giờ… mẹ chỉ kết hôn cùng bố cháu! Mẹ không có chồng cũ!"

Bác Hodge mệt mỏi giơ hai tay. "Này mấy đứa nhỏ…"

"Cháu không nhỏ nhít nữa." Clary quay phắt khỏi bàn. "Và cháu không muốn nghe thêm gì hết."

"Clary," bác Hodge gọi. Sự da diết trong giọng nói bác nghe thật đau lòng cô từ từ quay lại, nhìn bác từ đầu kia căn phòng. Cô nghĩ thật kỳ lạ làm sao, với mái tóc muối tiêu và khuôn mặt sẹo, trông bác già hơn mẹ cô rất nhiều. Ấy vậy họ từng cùng là "những con người trẻ tuổi," cùng nhau gia nhập hội Circle, cùng biết Valentine. "Mẹ cháu không…" cô bắt đầu, và lạc giọng đi. Cô không rõ mình biết bao nhiêu về mẹ Jocelyn nữa.

Mẹ cô đã trở thành một người xa lạ, một kẻ dối trá, một người che giấu không biết bao nhiêu bí mật. Mẹ còn không làm gì nữa chứ?

"Mẹ cháu đã rời hội Circle," bác Hodge nói. Bác không tiến tới chỗ cô nhưng vẫn từ đầu này phòng quan sát cô với vẻ tĩnh lặng mắt sát rực của loài chim. "Một khi bọn ta nhận ra những quan điểm của Valentine cực đoan đến mức nào – một khi bọn ta biết hắn sẵn sàng làm những gì – thì nhiều người đã rời bỏ tổ chức. Lucian là người đầu tiên. Đấy là đòn nặng nề giáng vào Valentine. Hai người đấy từng rất thân thiết." Bác Hodge lắc đầu. "Rồi tới Micheal Wayland.

Bố cháu đấy, Jace ạ."

Jace nhướn mày nhưng không nói gì.

"Nhưng rất nhiều người vẫn trung thành với hắn ta. Pangborn. Blackwell. Nhà Lightwood…"

"Nhà Lightwood ư? Bác nói tới bố Robert và mẹ Maryse?" Jace choáng váng như bị sét đánh trúng. "Bác thì sao? Bác bỏ tổ chức khi nào?"

"Ta không bỏ," bác Hodge nhẹ nhàng nói. "Nhà Lightwood cũng không… Bọn ta đều sợ, quá sợ những điều hắn có thể làm. Sau vụ Nổi Loạn, những kẻ trung thành như Blackwell và Pangborn đã tẩu thoát. Bọn ta ở lại hợp tác cùng hội Clave. Chỉ điểm cho họ. Giúp họ tìm những kẻ đã đào tẩu. Và vì thế chúng ta nhận được sự khoan hồng."

"Sự khoan hồng?" cái nhìn của Jace chỉ thoáng qua, nhưng bác Hodge đã nhận thấy.

Bác nói: "Cháu đang nghĩ tới lời nguyền trói buộc ta với nơi này, đúng không? Cháu luôn cho rằng đó là một thứ bùa chú báo thù do một con quỷ hay một tay pháp sư tức tối nào đó ếm. Ta mặc cho cháu nghĩ thế. Nhưng đó không phải là sự thật. Lời nguyền trói buộc ta là do hội Clave đưa ra."

"Vì đã nằm trong hội Circle ư?" Jace hỏi, mặt vờ vịt kinh ngạc.

"Vì đã không rời khỏi hội đó trước vụ Nổi Loạn."

"Nhưng nhà Lightwood không bị trừng phạt," Clary nói. "Vì sao ạ? Họ đã làm những chuyện như bác thôi mà."

"Trường hợp của họ có tình tiết giảm tội – họ đã kết hôn, họ có con. Mặc dù không phải họ sống tại nơi xa xôi này, xa quêhương mình, là do họ tự chọn đâu. Bọn ta bị đày tới đây, cả bọn ba người – ta nên nói là bốn chứ nhỉ; Alec lúc đó mới là một đứa nhỏ gào khóc inh ỏi khi bọn bác rời khỏi Thành Phố Pha Lê. Họ chỉ được trở về Idris nếu có công vụ, và chỉ trong một thời gian ngắn. Ta thì không bao giờ được. Ta sẽ mãi mãi không còn được thấy Thành Phố Pha Lê nữa.

Jace cứ thế nhìn mãi. Như thể anh đang nhìn người thầy của mình bằng ánh mắt mới, Clary nghĩ, dù người thay đổi không phải là Jace. Anh nói, "Luật có thể khắc nghiệt, nhưng Luật vẫn là Luật."

"Ta đã dạy cháu vậy," bác Hodge nói, sự vui vẻ không thật vang lên trong giọng bác. "Và giờ cháu trả lại bài học đó cho ta. Hợp tình hợp cảnh nữa chứ." Bác nhìn như thể muốn sụm ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhưng dầu vậy vẫn cố đứng cho vững. Trong cái tư thế cứng nhắc ấy thấp thoáng nét gì đó của một chiến binh lúc trước bác đã từng, Clary nhủ thầm.

"Vì sao bác không nói cho cháu biết?" cô nói. "Rằng mẹ cháu kết hôn cùng Valentine. Bác biết tên mẹ cháu…"

"Ta biết mẹ cháu tên là Jocelyn Fairchild, chứ không phải Jocelyn Fray, bác Hodge đáp. "Và cháu lại rất chắc chắn mẹ cháu không có liên hệ gì với Thế Giới Bóng Đêm, nên cháu đã khiến ta tin rằng có thể đó không phải Jocelyn ta biết – và có lẽ chính ta cũng không muốn tin. Không ai mong sự trở lại của Valentine cả." Bác lại lắc đầu. "Sáng nay khi ta cho mời các Huynh Đệ Thành Phố Xương Trắng, ta không biết mình sẽ có tin gì cho họ," bác nói. "Khi hội Clave phát hiện có lẽ Valentine đã quay trở lại, rằng hắng đang tìm kiếm chiếc Cốc, thì sẽ có một cuộc náo động ngay. Ta chỉ mong nó không làm xáo trộn gì tới Hòa Ước."

"Cháu cá Valentine sẽ thích điều đó," Jace nói. "Nhưng vì sao hắn lại thèm muốn Cốc Thánh vậy chứ?"

Mặt bác Hodge xám xịt. "Không phải quá rõ ràng rồi sau?" bác nói. "Để hắn có thể xây dựng cả một đội quân cho riêng mình."

Jace có vẻ giật mình. "Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ…"

"Tới giờ ăn rồi!" Là Isabelle, đứng trước ngưỡng cửa thư viện. Cô nàng vẫn cầm muỗng trong tay, dù mái tóc đã tuột khỏi búi và đổ xuống cổ. "Xin lỗi nếu cháu làm phiền," cô nói, sau khi ngẫm nghĩ một hồi.

"Ôi chúa ơi," Jace nói, "giờ phút kinh hoàng đã tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!