Sau cuộc so tài săn bắn chấn động một thời kia, Thanh Dương Trấn từ từ trở lại yên tịnh như trước đây, có điều ở nơi này vẫn không thể thiếu đề tài câu chuyện để bàn luận. Đại đa số đều vây quanh trận đấu ở trong ngày săn bắn kia, là mấy chuyện mà Lâm Động đã bộc lộ tài năng ra.
Tính cách Lâm Động cũng không khoa trương nên sau cuộc tranh tài ở buổi săn thú đó, hắn chỉ an tĩnh đợi ở bên trong Lâm gia, thỉnh thoảng mới ra bên ngoài, cho nên đối với người mà hôm nay đã thay thế Lôi Lực trở thành tiểu bối mạnh nhất trong Thanh Dương Trấn, đa số mọi người đều rất hiếu kỳ.
***
Sáng sớm, lớp sương mờ bao phủ cả hậu sơn của Lâm gia, ở trong rừng rậm sâu thẩm kia, đội nhiên có một tiếng bang bang lanh lảnh truyền ra.
Trên mảnh đất trống ở trong rừng, ba cái cọc gỗ (mộc thung) hình người chuyển động thành hình tam giác, đứng sừng sững trên mặt đất.
Ở giữa trung tâm mấy cái cọc gỗ là một đạo thân ảnh mạnh mẽ mà nhanh nhẹn, lúc lui lúc ngăn chặn, dùng cánh tay trần chống đỡ, đánh vào gần như từng bộ phận ở bên trong của cái cọc gỗ.
Tiếng động bang bang đó là do lúc cánh tay của bóng người kia đánh vào cọc gỗ mà phát ra, trong lúc lắng đọng xuống để lộ ra một lực lượng cảm giác thâm hậu.
Bóng người đó chính là Lâm Động, hắn trong giờ phút này đang hết sức chăm chú tấn công cái cọc gỗ, thân hình di chuyển nhanh nhẹn lúc công kích lúc phòng vệ.
Cứ như vậy được một hồi, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, hai ngón tay cong lại, nhanh như chớp hướng về phía trước, điểm thật mạnh vào trên cọc gỗ ở đối diện. Nguồn truyện:
Truyện FULL
Phanh!
Lúc hai ngón tay Lâm Động điểm trúng vào cái cọc gỗ kia, quang trạch rực rỡ ở đầu ngón tay bộc phát ra, ngay sau đó, cái cọc gỗ cực kỳ cứng rắn kia tức khắc nổ tung thành những mảnh gỗ vụn, văng tung tóe.
Bang bang!
Chỉ điểm một cái mà đã đánh vỡ vụn một cái cọc gỗ, Lâm Động một lần nữa di chuyển hai ngón tay, điểm vào hai cái cọc gỗ ở hai bên, nó cũng cùng chung số phận, chúng nổ tung ra, gỗ vụn rải rác khắp mặt đất.
"Uy lực của Thuần Nguyên Chỉ này quả nhiên là cường hãn!"
Nhìn sức phá hoại của ba chỉ này, Lâm Động gật đầu hài lòng. Loại võ học này gọi là Thuần Nguyên Chỉ, là một bộ Tứ phẩm duy nhất của Lâm gia bọn hắn. Sau khi Lâm Chấn Thiên bọn họ đem cái danh là kỳ tài võ học đặt lên trên đầu Lâm Động, và đến ngày thứ hai, đem vật này kín đáo đưa cho Lâm Động.
Đối với Thạch Phù thần bí của Lâm Động mà nói, muốn tu luyện thuần thục Thuần Nguyên Chỉ này hiển nhiên là một chuyện tương đối dễ dàng, hơn nữa bản thân của bộ võ học này cũng không có yêu cầu và nhiều hạn chế như Kỳ Môn Ấn phức tạp kia, vì vậy sau khi có được nó khoảng mấy ngày thời gian, Lâm Động có thể thi triển sơ lược qua, và sau một tháng cho đến hôm nay, Lâm Động đã có thể tùy tâm sở dục thi triển, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là trong cơ thể phải có đầy đủ Nguyên Lực để hổ trợ sự tiêu hao.
Hoàn tất xong một giai đoạn tu luyện, Lâm Động lau mồ hôi trên trán, sau đó liền ngồi xếp bằng xuống ở trên tảng đá, sắc mặt trịnh trọng, từ trong lồng ngực móc một quyển sách cổ màu vàng.
Quyển sách cổ này chính là bí tịch công pháp của Lâm gia do Lâm Chấn Thiên tự mình bảo quản. Vào ngày hôm qua, Lâm Động mới được Lâm Chiến Thiên đích tay đem giao cho. Tuy đây chỉ là Tam lưu bí tịch, nhưng nếu tu luyện thành công, đối với Lâm Động mà nói là một chuyện tương đối tốt.
Trong thời gian một tháng này, Lâm Động đối với bí tịch thần bí cũng bắt đầu có một chút hiểu rõ hơn.
Nói là bí tịch công pháp, thật ra nói cho cùng là một loại phương thức đặc biệt hướng dẫn và tu luyện Nguyên Lực, giống như Thanh Nguyên Công của Lâm gia bọn họ có thể đả thông bốn đường kinh mạch bí ẩn, mà bốn đường kinh mạch này chạy suốt dưới làn da.
Đợi đến lúc tu luyện, chỉ cần công pháp được thúc dục là có thể trực tiếp thông qua bốn đường kinh mạch này hấp thu lấy Nguyên Lực trong thiên địa, tốc độ đó so với hấp thu tị tức (hơi thở), hiển nhiên là sẽ mau hơn nhiều.
Nghe nói loại Nhất lưu bí tịch (bí tịch hạng nhất) thậm chí có thể trực tiếp đả thông mấy chục đạo kinh mạch. Bí tịch thần kỳ hơn một chút có thể trực tiếp dùng một loại phương pháp đặc thù để tạo ra luồng khí toàn ngay tại bên trong huyết nhục dưới làn da.
Khi đó, cho dù người không ở trong trạng thái tu luyện, những luồng khí toàn đó cũng vẫn hấp thu Nguyên Lực từ trong thiên địa, rèn luyện thân thể và bổ sung cho đan điền.
Dĩ nhiên, tuy nói Lâm Động đối với loại bí tịch ở cấp bậc này rất là thèm muốn, bất quá đó cũng chỉ mong muốn nghĩ tới mà thôi.
Bí tịch rất là trân quý, cái gọi là Tam lưu bí tịch (bí tịch hạng ba) cũng là tương đối cao quý, các gia tộc thôn trang tầm thường, ngay cả Tam lưu bí tịch cũng đều không cách nào mà hưởng thụ được.
Tuy nói chẳng qua là cần phải đả thông bốn đường kinh mạch, nhưng điều này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Kinh mạch trong cơ thể con người vô cùng vô tận, hàm chứa nhiều ảo diệu không kể hết, mà đại đa số kinh mạch đều ở trong trạng thái phong bế, muốn giải khai những kinh mạch này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Theo Lâm Động được biết, Lâm Chấn Thiên ở năm đó tu luyện Thanh Nguyên Công này, ước chừng tiêu hao nửa năm mới thuận lợi đả thông bốn đường kinh mạch, trong khi Lâm Khiếu tốn khoảng ba tháng.
Lâm Động chậm rãi lật qua lật lại cuốn sách cổ màu vàng, đem tất cả chú giải ở trong đó đến một chữ cũng không sót, tiếp thu hết vào trong đầu.
Lúc tu luyện bí tịch thì khác xa so với võ học, nếu tu luyện không thành công thì dẫn đến hậu qủa chính là, khi tu luyện bí tịch này nếu xảy ra điều gì nhầm lẫn, nhẹ sẽ nằm liệt giường mấy ngày, nặng thì bị đứt kinh mạch, cho nên khi tu luyện bí tịch công pháp, tuyệt đối không thể để xuất ra cái sai sót gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!