Alex nhớ rõ mình trước kia rất thích chơi trò điền chữ, thậm chí tới mức si mê. Thời đại học anh cẩn thận che giấu tính hướng, anh né xa các bạn học, dùng một cây bút máy và tờ giấy giết thời gian. Anh đem tinh lực dư thừa của mình đặt trong những ô vuông này, vắt hết óc tìm kiếm ký tự chính xác.
Anh biết yếu điểm của loại trò chơi này quyết định ở trong từng ô vuông đều chỉ có thể có một lựa chọn chính xác, bất luận một vòng sai sót gì, cuối cùng sẽ dẫn đến cả trò chơi không cách nào hoàn thành.
Hiện giờ anh một mình ngồi trên hành lang bệnh viện, thoáng thở dài một hơi, biết mình phải đi tìm kiếm ô vuông sai trong vụ án này.
Emily Davidson đã quay về cục cảnh sát, cô phải đi sắp xếp thủ tục tìm kiếm và bắt Bernard Spike trước, còn Billy White cũng bị anh xua đến khoa giám định vật chứng, bởi vì họ phải báo cáo suy đoán phát hiện của họ cho lão Bob, cũng tùy thời hướng ông ấy truyền đạt kết quả xét nghiệm vật chứng mới nhất.
Alex một mình đi ngược lại quy tắc Hai người hành động, chỉ dự định một mình đến gặp Maurice Norman —— Người đàn ông anh từng cực kỳ tin tưởng kia.
Lúc đi về phía bãi đỗ xe, anh gọi cho Petty Franklin một cú điện thoại, xác định lá bài cuối cùng phải đánh ra. Sau khi chiếm được đáp án giám định vết máu, anh khởi động ô tô, nhắm đại lộ thứ 7 hướng đông lái đi.
Maurice Norman từng viết địa chỉ của mình trên bản thông tin của Alex, hơn nữa nói hoan nghênh anh đến chơi bất cứ lúc nào.
Khi ấy trong ánh mắt xanh biếc xinh đẹp của người đàn ông kia lóe ra màu sắc khiến kẻ khác mê muội, khiến anh con lai tóc đen không cách nào cự tuyệt mà gật đầu, nhưng hiện giờ Alex lại phải dùng thân phận của một cảnh sát gõ cửa nhà y.
Tiếng chuông kiểu chim hót vang lên thật lâu, Maurice Norman cao lớn mặc áo ngủ mở cửa, vừa nhìn rõ ràng người bên ngoài xong y lộ ra vẻ kinh ngạc.
Alex! Y cười nói,
"Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi muốn nói chuyện với anh." Cảnh thám tóc đen bình tĩnh hỏi,
"Có thể để tôi vào không?"
"Đương nhiên, đương nhiên, mời vào."
Maurice Norman nghiêng người, làm ra tư thế hoan nghênh. Alex cười cười, đi vào phòng khách.
Nhà trọ này bố trí rất lịch sự tao nhã, cũng rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống nhà ở của một người đàn ông độc thân, vật dụng trong nhà đều là màu nâu sẫm mộc mạc, cửa sổ và trên bàn có hoa hồng vàng còn tươi mới, trên tường treo vài bức họa của Picasso phục chế, một ít CD và tạp chí đặt trên sofa, tựa hồ đã đọc được một nửa, trên ban công có một kính viễn vọng, hướng về bầu trời trên cao.
Nhìn ra được chủ nhân nơi này là một người có cuộc sống thú vị phong phú.
Alex đánh giá trong nhà một vòng, ngồi xuống, Maurice Norman đặt tay trong túi hỏi: Cảm giác thế nào?
"Rất tốt, tiến sĩ, anh có một căn nhà thoải mái."
"Nếu có một người cùng tôi chia sẻ thì càng tốt hơn." Người đàn ông tóc nâu nhạt quay đầu lại nhìn phòng bếp một chút,
"Cậu muốn uống chút gì không?"
"Không cần, tôi đã uống chút sữa bò dọc đường rồi."
Alex ngồi xuống sofa, nhìn Maurice Norman,
"Anh nghỉ ngơi ở đây sao, tiến sĩ?"
"Đúng vậy, cậu biết đó, thời gian này tôi ngủ quá ít."
"Ban ngày phải lên lớp, tối còn thay tôi làm bạn với Daniel, quả thật mệt chết đi." Alex nhíu mày,
"Nhưng mà, Morris, tôi không rõ tại sao hôm qua nghỉ ngơi không tốt, lại muốn chạy đến giáo đường St. John chứ?"
Người đàn ông mắt xanh thoáng sửng sốt:
"Cậu đang nói gì vậy? Alex, tôi nói rồi hôm qua sau khi tan giờ học tôi đến bệnh viện trông Daniel, nào có thời gian đến nơi khác nữa."
Alex lạnh lùng nhìn y:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!