Chương 17: (Vô Đề)

Thân thể Alex đột nhiên run rẩy, tựa như có một cây kim thật nhỏ đâm trúng thần kinh mẫn cảm nhất của anh ——

Cha xứ Matthew Oliver quả thật rất suy yếu, thanh âm cũng không lớn, nhưng thanh âm này vừa vặn có thể cho cảnh thám nghe rõ ràng cái tên anh để ý nhất.

Anh con lai tóc đen cảm thấy cổ họng phát khô, trong lúc nhất thời lại quên mất bước tiếp theo mình nên hỏi gì, mãi đến khi người trên giường bệnh nhìn khuôn mặt tái xanh của anh, lo lắng nói:

"Anh không sao chứ, cảnh quan?"

Alex hít sâu một hơi:

"Vâng, cha xứ, tôi vẫn ổn......"

"Sắc mặt anh so với người bị thương như tôi còn muốn tệ hơn." Bề tôi của Chúa cong khóe miệng.

Người đàn ông tóc đen cười không nổi, anh hình thức hóa bổ sung một câu:

"Cha xứ, ngài....... Có thể khẳng định mình khi ấy không nghe lầm chứ?"

"Ừm, cảnh quan, tôi và cậu ta từng biện luận kịch liệt mà......"

"À, tôi nhớ rồi......." Alex cười khổ nói,

"Đúng vậy, buổi tối ngày hôm đó."

Maurice Norman chủ động đề nghị muốn giúp đỡ anh, y vì vụ án của anh đưa ra rất nhiều chủ ý, nói cho anh biết rất nhiều bối cảnh và chi tiết liên quan, chẳng lẽ hết thảy những việc này cũng đều có mục đích sao?

Tại sao phía sau khuôn mặt anh tuấn kia còn cất giấu một vài quá khứ không muốn người khác biết, những thứ bức màn này che đậy lên khiến Alex cảm thấy người đàn ông mắt xanh vốn thân cận càng ngày càng xa lạ. Anh bỗng dưng sợ hãi, nếu ngay cả những ký ức từng ôn tồn này cũng là giả, anh phải làm sao đây?

Hiện giờ anh không cách nào trốn tránh, phải đối mặt với một hiện thực —— Maurice Norman, người đàn ông luôn lộ ra nụ cười sáng lạn kia, thật sự bị quấn vào vụ án mưu sát liên hoàn Salome này, hơn nữa nổi lên tác dụng rất vi diệu trong đó.

Ngay khi Alex nỗ lực muốn đem ý niệm khiến kẻ khác bất an trong đầu này đè xuống, cửa phòng bệnh mở ra, Billy White và Emily Davidson đi tới.

Sự xuất hiện của họ cứu vớt tình tự có chút hỗn loạn của cảnh thám, lực chú ý của cha xứ cũng bị chuyển hướng.

"Xem ra ngài nhanh hơn so với chúng tôi, trưởng quan." Thanh niên mắt xám vui vẻ chào hỏi Alex, sau đó hướng cha xứ Matthew Oliver nằm trên giường tỏ vẻ an ủi,

"Xin chào, cha xứ, rất vui vì ngài không xảy ra việc gì."

Emily Davidson đem cái gì đó ấm áp nhét vào tay cảnh thám tóc đen:

"Tôi mua dọc đường, tôi nghĩ anh cần nó."

Alex vừa cúi đầu nhìn, là một chai sữa bò đã được hâm nóng.

"Anh hiện giờ chỉ có thể uống thứ này, đúng không?" Nữ điều tra viên xinh đẹp chớp chớp mắt.

"Ờ....... Đúng vậy, cám ơn, rất cám ơn." Alex cười cười với cô, đưa cô đến trước giường bệnh,

"Cha xứ, tôi phải giới thiệu cho ngài một chút về đặc phái viên của FBI, điều tra viên Emily Davidson, cô ấy cũng tham gia điều tra vụ án này."

"Xin chào, cha xứ, thấy ngài không có việc gì thật sự tốt quá." Quý cô tóc nâu ngồi xuống bên giường,

"Xin yên tâm, chúng tôi rất nhanh sẽ bắt được hung thủ. Hy vọng sau khi ngài hồi phục có thể ra tòa làm chứng giúp chúng tôi."

"Đương nhiên, điều tra viên, tôi rất sẵn lòng."

"Trên thực tế ngài là nhân chứng quan trọng nhất của chúng tôi." Alex nói,

"Có lẽ ngài nên nhìn một chút diện mạo của kẻ tình nghi xem có giống tên mà ngài đã thấy không. Điều tra viên Davidson, có thể đưa bức họa cho tôi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!