Chương 110: Ngoại truyện dư thế phàm trích

Mùa xuân, muôn ngàn hoa nở, không khí mang theo hương hoa, hương tươi mới của mùa xuân tươi mát.

Nếu ai đó hỏi anh thích mùa nào nhất, anh ấy sẽ trả lời, anh ấy thích nhất mùa xuân.

Không chỉ vì là mùa hoa đẹp, mà là bởi vì năm ấy... Thời niên thiếu của Dư Thế Phàm.

Mười sáu tuổi, cái tuổi nửa bồng bột nửa trưởng thành và chính là mùa xuân năm ấy. Ba mẹ đưa anh đến nhà của một người bạn tốt để đón tết đoan ngọ, lúc ấy anh không có hứng thú với chuyện đấy đâu.

Dư Thế Phàm còn cảm thấy phiền, vì không được đi chơi cùng bạn bè mà lại đến nhà bạn của ba đón tết, thật nhàm chán. Anh đã nghĩ như vậy, cho đến khi anh nhìn thấy một cô bé nhỏ mập mạp, tay chân ú na ú nần.

Cô bé mặc trên mình chiếc áo dài màu đỏ với hoạ tiết hoa mai vàng lấp lánh, tóc được búi thành hai chiếc bím xinh xắn. Gương mặt tròn trắng như bông, khi cười còn phúng phính ra hai chiếc má mỡ.

Bé con đó đáng yêu đến mức khiến cho Dư Thế Phàm thẫn thờ một lúc, một thân vải đỏ ngồi ở vườn hoa hồng hoa tím, đỏ rực lên như một ngọn lửa nhỏ. Con bé đội vòng hoa lên đầu, gương mặt trẻ con cười khúc khích, khoảnh khắc cô bé ấy cười, khoé môi Dư Thế Phàm cũng không tự chủ được nỡ ra một nụ cười ngẩn ngơ.

Sau đó, bé con lại đòi mẹ làm thêm một vòng hoa nữa, hai bàn tay ú ú tròn tròn cầm trên tay mấy bông hoa hồng tinh nghịch cười tíu tít cả bầu trời. Tiếng cười của con bé rất là giòn, khúc khích vang dội cả bầu trời, tay cầm cành hồng không cẩn thận bị gai đâm thì con bé hét toán lên.

Hu hu oa oa cái miệng mếu máo, nước mắt nước mũi đều tèm lem mãnh liệt. Lúc ấy cả gương mặt bụ bẫm liền nhăn nhó lên trong rất đáng thương, con bé khóc rất to, đến mức oa oa ù cả lỗ tai.

Cười thì rất giòn tan, khóc cũng rất khủng khiếp, cô bé này thật sự rất đáng yêu nha. Lúc đó Dư Thế Phàm có hỏi, ba nói đó là con gái của chú Huỳnh, con gái của bạn tốt của ba.

Lúc ấy, mùa xuân rực rỡ, hoa trong vườn đua nhau nở, là lần đầu tiên Dư Thế Phàm gặp được cô ấy, Huỳnh Nha Hi. Khi ấy, cô là một con bé béo ú rất hay khóc và rất hay cười.

Đó cũng chính là khoảnh khắc Dư Thế Phàm biết thích một người, biết yêu thích một nụ cười, biết thương nhớ một gương mặt trẻ con. Anh yêu cô ấy, từ giây phút đó, biết yêu một người con gái, ở cái tuổi thiếu niên anh đã quyết định, nhất định phải có được cái đáng yêu nhỏ nhắn Huỳnh Nha Hi này.

Sau này, khi anh đã trở thành trụ cột của Dư thị, trở thành người đàn ông lịch lãm hai mươi lăm tuổi mà người người ao ước. Biết được bé con ấy nay đã tốt nghiệp, lập tức Dư Thế Phàm xin ba Dư hỏi cưới con gái của chú Huỳnh cho anh.

Ba Dư đã hỏi "Vì sao con muốn cưới?"

Anh chỉ mỉm cười, người đàn ông hai mươi lăm tuổi, gương mặt bất phàm lịch lãm mỉm cười ngây ngô, trả lời rằng "Vì đã rất thích, đã rất thích em ấy từ lâu."

Ba Dư đồng ý, đến nhà họ Huỳnh hỏi cưới cô gái ấy cho anh, theo anh biết thì cô ấy năm nay hai mươi mốt tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt cô ấy là buổi hỏi cưới, cô bé năm ấy giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, ngày hôm đó cô mặc chiếc váy màu xanh da trời. Mái tóc dài xoã rơi nhẹ nhàng trên làn da, gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, lần đầu gặp mặt ấy trông phút chốc anh đã ngẩn ngơ.

Ngẩn ngơ như năm mười sáu tuổi, ngẩn ngơ đến ngu ngốc, nếu không phải vì anh giỏi bao che chắc chắn sẽ bị mọi người nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ đó. Lúc ấy, anh chúm chím miệng cười rất may anh đã sớm cúi đầu và che miệng trông chỉ giống đang chán nản gục đầu.

Sau đó nhé, cô gái đáng yêu năm nào đó vẫn rất dễ khóc, sau khi nghe chuyện hỏi cưới, cô ấy thẩn thờ chưa đầy ba giây thì hai mắt cô ấy đỏ hoe. Cô ấy vội vàng xin phép mọi người ra ngoài một chút, sau khi cô ấy trở lại, mắt cô đỏ ửng còn có một chút sưng sưng.

Lúc ấy, Thế Phàm lập tức lo lắng, cô ấy đã khóc, là vì chuyện hôn sự này sao? Cô ấy không thích hôn nhân này sao?

Nhưng mà... Anh thích cô ấy, anh muốn cưới cô ấy và nhất định anh sẽ không muốn để cô ấy rơi vào tay người khác, cho nên hôn sự này nhất định phải được định. Dù cô ấy có không thích, anh sẽ bù đắp cho cô ấy, chỉ cần cô ấy gả cho anh là được.

Anh lúc đó, ngu ngốc bắt buộc cô gái kia gả cho mình, anh cho là sau này anh sẽ bù đắp, sẽ dành tình cảm cho cô, dần dần cô cũng sẽ thích anh thôi.

Ngày cưới, cô ấy như một bông hoa rực rỡ khoác trên mình chiếc váy cưới màu trắng xoá, lung linh như một ngôi sao sáng chói giữa màn đêm tĩnh mịch. Ngày hôm đó, anh đã dùng hết toàn bộ dũng khí để nắm lấy bàn tay cô gái ấy bước trên lễ đường.

Đêm đó, ngốc nghếch ở trong nhà tắm cười một mình, khi trở ra từ nhà tắm, nhìn cô gái vì mệt mỏi sau một ngày dài hôn lễ bận rộn đã cuộn tròn trên giường ngủ. Gương mặt ngủ thiếp đi, đôi mi dài thanh tú, xương mũi không cao nhưng đẹp lắm, miệng nhỏ rất đáng yêu nữa. Cô ấy ngủ yên, giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, anh lúc ấy, một người đàn ông hai mươi lăm tuổi lại chẳng dám động vào cô gái dù đã là vợ của anh.

Anh chỉ dám nhẹ chạm vào chiếc má mềm mềm của cô, hôn trộm một cái lên chiếc miệng nhỏ xinh xinh, sau đó nhẹ nhẹ nằm ngủ bên cạnh cô ấy.

Ngày hôm sau, buổi sáng anh đi làm sớm khi cô còn chưa tình ngủ, cả hai chỉ có đêm tân hôn như thế. Không có tuần trăng mật bởi vì anh không muốn ép bức cô ấy quá mức, vốn cô ấy chưa muốn kết hôn, đột nhiên phải cưới anh, anh không muốn ép cô ấy tiếp xúc với anh một cách gượng gạo. Cho nên anh cho cô ấy thời gian, mới nên không tổ chức tuần trăng mật mà các cặp đôi thường hay làm, buổi sáng hôm sau liền đi làm.

Anh còn ảo tưởng một chút rằng khi tỉnh dậy không thấy anh, cô ấy sẽ đi đến công ty tìm anh giống như mấy cặp vợ chồng mới cưới, cô ấy sẽ mang cơm đến cho anh chẳng hạn. Nhưng hoàn toàn không, cô ấy không có đến, hôm đó anh có một chút buồn, nhưng anh còn chưa kịp âu lo thì Trần Hân Hân lại muốn tự sát.

Anh cản được Hân Hân, cô gái tên Hân Hân này anh rất tôn trọng, cô ấy vì Dư thị mà bị nạn, anh không phải là thần thánh, anh chỉ là một người bình thường với những bằng chứng anh có anh không thể tống được họ Hạ kia vào tù. Trong khi Hân Hân bị nạn, Anh Thảo bị hắn hại đến thần trí tổn thương, anh lại không thể bắt hắn trả giá trước pháp luật, anh cảm thấy thật sự có lỗi.

Anh thật sự không muốn hai cô gái này sảy ra mệnh hệ gì nữa, anh cũng biết Trần Hân Hân có tình cảm với anh. Khi hỏi cưới con gái Huỳnh gia, anh đã nghĩ rằng, có thể sau khi biết việc này Hân Hân sẽ thật sự thông suốt không theo đuổi anh nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, Hân Hân không những không thông suốt thậm chí còn tìm cách tự sát vì không có được anh.

Khi đó Hân Hân đã yêu cầu một năm không được gần cô ấy, không được bên cạnh cô ấy, không trở về nhà, không có bất cứ tình cảm gì cho hôn nhân này và ở bên cạnh Hân Hân, nếu sau một năm anh vẫn không yêu thì Hân Hân sẽ từ bỏ và không làm chuyện ngu ngốc và anh đã đồng ý.

Điều thứ nhất, không được trở về nhà, anh giam mình ở công ty suốt một năm trời, anh sẽ có hai ngày thứ hai và thứ năm để về Dư gia. Anh đã không, hai ngày đó anh về nhà, về căn hộ nhỏ nhỏ của hai người chỉ để được ngủ cùng một giường với cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!