Lương Minh sững sờ nhìn chăm chăm vào màn hình máy vi tính trước mặt, hai tay nắm chặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi Nguyễn Hàm Oanh...
"Cô tại sao lại muốn làm như vậy?..."
Nguyễn Hàm Oanh tay bám chặt lấy người Lương Minh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lắc đầu liên tục.
Lương Minh xoay người sang nói với Lục Vĩ Thanh.
"Thực xin lỗi..."
Rồi hắn ta lại nhìn Nguyễn Hàm Oanh một cái, lớn tiếng.
"Còn không mau nói xin lỗi..."
Nguyễn Hàm Oanh ánh mắt ầng ậng nước nhìn Lương Minh...
"Em..."
Trần Thanh Trúc nhún nhún vai.
"Giám đốc Lương, anh thấy tôi nói đúng chứ, bạn gái anh thực sự xứng đáng là một minh tinh, diễn rất tốt nha. Người bị đau là bạn tôi, chưa kịp kêu một tiếng, còn cô ta thì hay rồi đạp người ta một cước xong rồi lại nói người ta đẩy mình, cái trình độ vừa ăn cướp vừa la làng này... chậc... chậc... đã là đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi nha... Giờ một lời xin lỗi cũng ngập ngừng, tôi đây thấy nếu cô ta không muốn thì cũng không cần nói đâu..."
Lục Vĩ Thanh nhìn Trần Thanh Trúc đang đứng trước mặt lên tiếng bảo vệ mình, trong lòng dâng nên một dòng nước ấm áp chảy qua, mắt nóng lên, nước mắt như muốn chảy ra. Nhưng do đứng lâu lại cộng thêm chân cô khi nãy bị Nguyễn Hàm Oanh dùng sức mà đạp giờ đột nhiên đau buốt, khiến cô khụy xuống, níu lấy Trần Thanh Trúc.
Trần Thanh Trúc vội vàng đỡ lấy Lục Vĩ Thanh, dìu cô tới ghế ngồi xuống. Lại nói cô vén váy lên để lộ ra cái chân với một mảng tím đen khá lớn.
Trần Thanh Trúc nhíu mày, lạnh giọng nói.
"Ngu ngốc... chị không biết đau sao. Bị cô ta làm cho đau như vậy còn đứng ở đó... nhìn xem, cái chân thành cái móng heo luôn rồi. Để đến lúc tàn phế luôn xem chị kêu thế nào..."
Lục Vĩ Thanh bị chửi thì chỉ biết ngượng ngùng đưa tay lên sờ sờ lỗ mũi.
"Còn không phải giữ hình tượng sao? Cũng thể khóc nháo ăn vạ được."
Trần Thanh Trúc:"Người ta không đau còn khóc nháo, ăn vạ đến thế kia mà. Chị không thể sao? Đau cũng không biết kêu. Đáng đời..."
Hai người lời qua tiếng lại vài câu, càng nói thì sắc mặt của Nguyễn Hàm Oanh bên cạnh càng đen lại, cúi thấp đầu, giảm sự tồn tại của mình xuống.
Những người đứng xem náo nhiệt thì lại một phen chỉ trỏ.
Người A:"Aizzz... zoo... nhìn xem, diễn xuất trên phim thì thấy không ra gì nhưng ngoài đời lại xuất sắc nha..."
Người B:"Còn không phải sao, tôi thấy cô ta ấy à... đây là bản chất đi... Người ta đau còn chưa kêu một tiếng. Còn cô ta thì hay rồi, diễn đến xuất quỷ nhập thần, khiến tất cả mọi người đều tin a..."
Người C:"Diễn vai xứng với lòng dạ, nội tâm rắn độc vu hại người khác thì phải tốt thôi... bản chất rồi..."
Nguyễn Hàm Oanh nghe những lời bình luận về mình thì gần như mất bình tĩnh mà hét lên.
"Các người thì biết gì mà nói chứ... chị ta (Lục Vĩ Thanh) mới là lòng dạ rắn rết... chị ta tới đây chính là để câu dẫn đàn ông. Chị ta không có thiệp mời vẫn lén vào đây, các người thì biết cái gì chứ?... chị ta chính là hồ ly tinh, chuyên đi câu dẫn đàn ông, làm tiểu tam..."
Lương Minh thấy Nguyễn Hàm Oanh đang hô to gọi nhỏ, như một người đàn bà chợ búa, thì trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét, sẵng giọng quát.
"Thôi đi... còn chưa đủ mất mặt sao?"
Trần Thanh Trúc đi đến trước mặt Nguyễn Hàm Oanh, giơ tay lên.
Bốp... bốp...
Mắng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!