"Haha... mua... cô có khả năng sao? Không tự nhìn lại mình một chút, khẩu khí lớn quá rồi đấy... tôi đây có lòng tốt khuyên cô một câu nha, tốt nhất là cô nên hỏi giá của chiếc lắc này một chút đi rồi hẵng nói có mua hay không nha..."
Hoàng Linh Như cười lên khinh bỉ mà nhìn Trần Thanh Trúc nói vài lời mỉa mai.
Trần Thanh Trúc tựa tiếu phi tiếu mà nhìn lại cô ta một cái. Môi mỏng khẽ mở.
"Nếu cô đây đã nói vậy, khinh khi người như vậy có lẽ là người rất có tiền đi. Chi bằng chúng ta đấu giá công bằng đi, ai ra giá cao hơn thì chiếc lắc tay liền là của người đó..."
Hoàng Linh Như:"Đấu giá sao? Cũng không phải là không được nhưng ta đây sợ cô tay không bắt giặc tới khi đó ta chẳng phải là ăn thiệt lớn hay sao?"
Trần Thanh Trúc:"Nếu cô sợ ăn thiệt vậy chúng ta tìm người tới làm chủ..."
Hoàng Linh Như:"Tìm ai?..."
Vô tình hay hữu ý lúc này đây giám đốc ở đây Lưu Phúc lại đi tới, vừa vặn nghe được hai người nói như vậy liền nói.
"Hai vị quý khách... nếu không để tôi tới giúp hai vị đi..."
Cả hai người Trần Thanh Trúc và Hoàng Linh Như đều cẩn trọng đánh giá một phen rồi cũng là đồng ý.
Giám đốc Lưu Phúc liền cười nói.
"Thế này đi đã như vậy để cho công bằng hai vị đây cùng nhau ký một thỏa thuận, mỗi người đều là đưa tới giá gốc của sản phẩm làm tiền cọc là mười ngàn đô la, sau đó sẽ lần lượt tiến hành trả giá cho sản phẩm, cuối cùng ai trả giá cao hơn đối phương người đó sẽ có được sản phẩm. Mà tiền bán chiếc lắc này bên chúng tôi chỉ thu đủ tiền gốc niêm yết của nó là mười ngàn đô còn số tiền chênh lệch được đấu giá mà có sẽ chuyển đến đi làm từ thiện... Người trả giá thấp hơn sẽ được trả lại tiền cọc ban đầu, còn người có được sản phẩm sẽ phải trả nốt số còn lại của giá tiền mình đã đưa ra để có được chiếc lắc. Nếu như không thể đưa nốt số tiền còn lại thì chiếc lắc sẽ được bán cho người khác mà số tiền cọc của người đó cũng sẽ không được trả lại. Không biết hai vị thấy sao ạ?"
Trần Thanh Trúc:"Tôi đồng ý..."
Hoàng Linh Như:"Được..."
Sự náo nhiệt bên này đã thu hút rất đông người tới cùng xem náo nhiệt. Trong đó có không ít người đã nhận ra Hoàng Linh Như.
Người A:"Kia không phải là con gái của Hoàng Chấn Đông của Hoàng thị, Hoàng Linh Như sao?"
Người B:"Đúng vậy... cô nàng này thường xuyên cùng người ta tranh chấp đồ đến nghiện luôn rồi sao?"
Người C:"Người ta là người có tiền, muốn tranh thì tranh thôi..."
Người A:"Nhưng là tôi lại muốn thấy cô ta lần này không tranh được, cho bớt lại cái tính hống hách đi, tưởng mình là ai chứ, có tiền lắm sao? Hừ..."
Người B:"Đúng vậy cô ta nên được giáo huấn tôi rất mong chờ sự mất mặt của cô ta..."
"..."
Đủ những tiếng nghị luận vang tới Hoàng Linh Như nghe đến bùng nhùng lỗ tai, cái đám người kia vậy nhưng lại mong cô ta mất mặt thua một đứa nghèo trước mặt, hừ... nằm mơ đi, chiếc lắc tay này cô ta nhất định muốn rồi..."
Trần Thanh Trúc:"Tôi trả mười một ngàn đô.."
Hoàng Linh Như cười nhẹ:"Chỉ có vậy thôi sao? Tôi trả mười năm ngàn đô..."Trần Thanh Trúc:"Tôi trả hai mươi ngàn đô..."
Một loạt tiếng hít thở vang nên nặng nề.
Người A:"Xem ra một người so với một người càng là có tiền hơn..."
Người B:"Đây là ném tiền tiêu khiển của người giàu đi..."
Người C:"Con mẹ nó... đúng là gặp những người này... gặp những tiểu phú bà coi tiền là rác sao?"
Người A:"Đây đã không còn là vấn đề tiền nữa rồi nó là tôn nghiêm a..."
Hoàng Linh Như âm thầm nắm chặt tay, tôn nghiêm... đúng vậy giờ đây cô ta không thể bỏ được rồi. Cắn răng nghiến lợi mà nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!