Người Lê gia vẫn ngây ngốc cho tới khi bữa cơm chiều kết thúc, cũng đối với đồ ăn ở trên bàn cơm vẫn khen không ngớt lời.
Nhìn không ra, vị đầu bếp này cũng có chút tài năng.
Lê Nguyên Dã dẫn người chuẩn bị về nhà, phát hiện Lê Nguyệt Uẩn không đi theo, mọi người quay đầu nhìn lại, lại thấy Vu Tư Linh giống như gấu Koala, đeo ở trên người Lê Nguyệt Uẩn, không để cho cô đi.
Lê Nguyên Dã: "..."
Trương Tình Không cười nói: "Tiểu tình nhân chính là ân ái vậy đấy, Nguyệt Uẩn, con muốn trở về không?"
Lê Nguyệt Uẩn đương nhiên không muốn trở về, cô bày ra gương mắt vô cùng đáng thương, mà nhìn về phía Vu Thiên Túng: "Chú Vu."
Vu Tư Linh cũng ngoan ngoãn đến cực điểm: "Ba ba daddy ~~"
Vu Thiên Túng vừa nhìn thấy con gái của mình, cả người cùng trái tim đều buộc chặt lên trên người Lê Nguyệt Uẩn, thầm mắng một tiếng không có tiền đồ a không có tiền đồ!
Ông phất tay: "Ba lười quản mấy đứa."
Vu Tư Linh "Yeah" một tiếng, vui vẻ mà ôm Lê Nguyệt Uẩn, nói với Lê Nguyên Dã: "Tạm biệt bác trai bác gái, hôm nào đó con sẽ đến nhà hai bác cầu hôn ạ!"
Lê Nguyên Dã: "?" Chú ý thân phận của con.
Lê Nguyệt Uẩn chỉ cười không nói.
Buổi tối, Lê Nguyệt Uẩn ngồi ở trong phòng khách hàn huyên với Vu Thiên Túng một buổi, Vu Tư Linh thúc giục cô nên đi ngủ sớm một chút, liền nắm tay cô chuẩn bị dẫn cô lên lầu.
Vu Thiên Túng buồn bã nói: "Má Vương, đi sắp xếp phòng cho khách."
Vu Tư Linh: "Má Vương, sao phải cần ở phòng cho khách?"
"Là Lê tiểu thư muốn ở, phải không?" Vu Thiên Túng nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn nói: "Hử? Con muốn ở cùng Linh Linh a."
Vu Thiên Túng: "..."
Một chút mặt mũi cũng không cho mình sao! Ý trong lời nói của mình nghe không hiểu à ! Con bé là cố ý !
Vu Tư Linh cười hì hì, kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy vào trong phòng.
Vu Thiên Túng lẻ loi hiu quạnh, ôm Bé Yêu mà ủ dột: "Con gái không thương mình."
"Còn có tôi nè." Lão Trương đứng ở bên cạnh, ánh mắt thâm tình mà nhìn ông.
Vu Thiên Túng trong lòng cả kinh, ông thừa biết cái lão khốn nạn này hốt hết cả nam lẫn nữ, mà bả thân không chỉ là một thương nhân có tài sản kếch xù, mà còn có vài phần nhan sắc, đặt trong đám người già, cũng là một Dương Quá danh xứng với thực, khiến cho người khác cả đời đều thèm muốn ông.
Ông cảnh giác mà nhìn lão Trương: "Ông cái gì mà ông?"
"Còn có tôi a, tôi cũng không thương ông." Lão Trương chậm rãi nói, hơi mỉm cười, lúc thấy ông ta thả con cún ra, liền rút thanh đao mới cắt cổ gà xong, làm Bé Yêu sợ đến mức phe phẩy mông lui về phía sau.
"Độc ác!" Vu Thiên Túng chửi ông một trận.
Lão Trương tất nhiên không chịu thua: "Hứ, kệ tôi."
"Phi Phi!" (phun nước bọt )
--------------
Lê Nguyệt Uẩn vừa mới mở cửa ra, thì thấy hai người đang tiến hành đại chiến phun nước bọt, dứt khoát đóng cửa lại, nói: "Chị vẫn là không uống nước thì hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!