Chương 8: Rất Mạnh

Nội công thì sao? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Bí kíp trường sinh? Thiên Ma Đại Pháp?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi.

Khương Hòa vẻ mặt mờ mịt, nhíu mày nói; "Đó là cái gì?"

"Cô.. Luyện công phu như thế nào?"

"Luyện từ nhỏ"

"Cô nhìn tôi xem có thể học được không?"

Hứa Thanh đứng thẳng thân mình, khoa tay múa chân một lát, nhìn cô ấy chờ mong.

"Tuổi của ngươi quá lớn rồi". Khương Hòa đánh giá anh ta một lát, lắc đầu nói: "Cho dù có quyết tâm, có nghị lực, cũng sẽ không có thành tựu".

"Tốt! Tốt! Không cầu mong có nhiều thành tựu, có thể học là tốt rồi, tôi bái cô làm sư phụ?".

"..."

"Những việc kế thừa như thế này, có phải quy cách rất phức tạp hay không?" Hứa Thanh vỗ vỗ vào đầu, "Là tôi đường đột rồi, không sao, trước tiên.."

"Không phải. Đều là một số kỹ năng giang hồ, làm gì có kế tục."

Khương Hòa thấy anh ta như vậy, không nhẫn tâm từ chối. Suy nghĩ một lát rồi lùi về phía sau hai bước. Hạ eo xuống, làm tư thế nói: "Luyện võ trước tiên phải luyện eo, luyện eo trước tiên phải luyện trang (1). Phát lực từ dưới lên."

"Đợi đã, đợi đã.. Đây là bắt đầu rồi? Hứa Thanh trợn mắt, há hốc mồm.

Lực hành động cũng quá cường rồi.

" Ngươi vốn dĩ tuổi tác đã lớn rồi, luyện võ là một việc lâu dài, đều là phải tích góp từng chút một mà thành. "

" Vậy không luyện trang nữa có được không? "

Không luyện trang, làm sao luyện võ?" Khương Hòa kì quái hỏi.

"..."

Hứa Thanh nghẹn một chút "Luyện trang này phải luyện bao nhiêu năm?"

"Khoảng 3 năm".

"Khụ.. Cô đi thử quần áo trước đi, nếu như không hợp, tôi sẽ đem ra cửa hàng đổi." Hứa Thanh dường như không có việc gì, quay người đem gói to thu thập lại. Thu thập xong liền đưa cho Khương Hòa: "Cái khác.. Cô cứ cân nhắc, thực tại có gì không hiểu tôi sẽ nghĩ biện pháp dạy cô."

"Không luyện võ nữa?"

"Lần sau nhất định sẽ luyện."

Ba năm luyện trang.. Nếu anh ta có thể đứng, năm xưa đã tham gia quân ngũ rồi.

Hứa Thanh thất vọng nhìn kiếm trên bàn, không chết tâm lại tiếp tục hỏi: "Có thể trực tiếp học kiếm pháp không?"

"Tay không đuổi kịp mắt, mắt không đuổi kịp tay, chỉ có thể học được động tác võ thuật đẹp mà thôi."

"Được"

Đóng cửa phòng lại, Khương Hòa trốn ở trong để thay quần áo. Hứa Thanh ngồi trên ghế sô pha, nhàm chán cầm cây kiếm của khương Hòa lên rút ra nhìn. Gia hỏa này thật trầm. Anh ta tùy tiện múa hai tư thế sau đó lại đem cất trở về. Thở dài một hơi.

Ảo mộng võ hiệp đã bị hủy diệt rồi.

Không được, đợi sau này hỗn quen rồi, sau này sẽ tìm ra một quyển bí tịch gì gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!