Lúc đầu tại sao lại không phải là nữ chứ?
Tần Hạo cũng đang cân nhắc chuyện này.
Mẹ nó chứ, quản chết hắn.
Nhìn hai người rời đi, Tần Hạo đứng tại chỗ suy nghĩ, quay người cầm PDA ti ti nhập lên 130682, sau đó ngẩng đầu nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nhập.
"Quen?" Đồng nghiệp cùng trực thấy mấy người tản ra liền tiến lại gần hỏi.
"Phải, quen biết."
Tần Hạo đáp lời, đơn giản nhìn nhìn, đều thực bình thường.
Hứa Thanh vẫn luôn thành thành thật thật ở Giang Thành, ngoài trước đây đánh nhau bị lưu lại một số xử phạt, thì một chút vấn đề cũng không có.
Thật giống một mụ già.. Âm thầm phun trào một câu, Tần Hạo thu thiết bị, lại cho tay vào túi, mắt nheo lại quan sát xung quanh, xem ai không bình thường thì tra người đó.
Tư thế rụt cổ và cho tay vào túi giống hệt như Hứa Thanh, cũng không biết là hai người này học từ ai.
* * *
"Có phải là tôi không nên ra ngoài?" Khương Hòa và Hứa Thanh cùng nhau đi vào, thấp giọng hỏi.
"Làm gì có gì nên với không nên, trước tiên cô ngồi xuống."
Buổi trưa trong quán lẩu không có bao nhiêu người, chỉ có vài bàn rải rác, loại địa điểm như thế này buổi tối mới náo nhiệt.
Hứa Thanh tìm một vị trí trống, để Khương Hòa ngồi xuống. Tự mình đi đến trước quầy để thanh toán, cầm phiếu quay lại nói: "Chẳng lẽ cô vẫn muốn ngày ngày quấn ổ ở nhà?"
Nếu cứ quấn ổ ở nhà, phỏng chừng một năm cô cũng không học được gì, vẫn phải ra ngoài trải nghiệm, nắm chặt thời gian dung nhập thì chuyện gì cũng không có, trọng điểm là cô phải dung nhập vào cuộc sống ở đây. "
" Bọn họ.. "Khương Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người Tần Hạo vẫn đang đi bộ ở bên ngoài. Không cần Hứa Thanh nói, cô cũng biết vừa rồi có chút phiền phức.
Nhưng Hứa Thanh nói không sai, không thể cứ mãi trốn ở nhà, phải ra ngoài nhìn xem, từ lúc tới đây tới giờ thời gian cũng không phải là ngắn. Cô đi xa nhất là lần trước ra ngoài đi tham gia sinh nhật.
" Không cần để ý tới bọn họ, nhìn nhiều học nhiều mới có thể dung nhập.. "
Hứa Thanh nói được một nửa thì phục vụ bê nồi lên, nhất thời ngừng lời nói, đợi cô ấy đi rồi mới tiếp tục nói:" Không cần nghĩ nhiều như vậy, cô cũng không có làm việc gì phạm pháp, chẳng lẽ họ sẽ bắt cô lại xử bắn hay sao? "
Anh thấy vui vẻ, nhìn cửa sổ nói:" Chỉ cần cô không bại lộ thân phận thật sự của mình, nói cô là người lang thang, bọn họ còn phải giúp cô tìm người nhà.. Cho dù có tìm được hay không thì họ cũng sẽ thả cô về, chuyện gì cũng sẽ không có, nhiều nhất thì cũng chỉ theo dõi, yên tâm đi. "
?
" Lúc đầu anh không nói như vậy. "Khương Hòa nhớ tới những lời Hứa Thanh hù dọa cô lúc mới đến.
".. Hôm nay không giống ngày xưa, tôi đi lấy đồ ăn. "
Hứa Thanh bỏ bát đũa ra rửa, kéo Khương Hòa đi lấy đồ gia vị và hoa quả điểm tâm, một bên lại nói thầm với cô ấy:" Đồ trên giá này đều có thể ăn, cô muốn ăn gì thì trực tiếp lấy về cho vào nồi nhúng là được, một lần không cần lấy quá nhiều, ăn hết rồi lại quay lại lấy. "
Lực chú ý của Khương Hòa bị dời đi, nhìn một giá đầy đồ ăn nhấp nhấp miệng, không biết lẩm bẩm cái gì.
" Nói cái gì? "Hứa Thanh hỏi.
" Tôi đang cảm tạ lòng tốt của ông chủ. "
".. Phải, nên cảm tạ một chút. "
Hứa Thanh cười ha ha, cũng không biết dạ dày của cô nàng này lớn bằng cách nào..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!