Cuối thu đầu đông, lá cây bắt đầu điêu linh.
Sau khi lập đông, một trận mưa đi qua, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống. Hứa Thanh đã chuẩn bị áo lông và áo giữ nhiệt, còn có tất bông, hồng hồng xanh xanh đều có.
Còn có mũ lông đội đầu, có quả bông nhỏ.
Thực sự rất ấm áp rồi.. Hứa Thanh cầm điện thoại, quay sang Khương Hòa đổi sang đồ mùa đông chụp vài tấm ảnh, cảm thấy mỹ mãn.
"Nhìn này, nếu cô một mình ra ngoài, bây giờ có phải là đông chết rồi?"
Anh ta chỉ chỉ một tầng hoa tuyết trên cửa sổ, thở dài "vẫn may bổn đại hiệp suy nghĩ chu toàn.. Đúng rồi, công phu đó của cô có thể chống lại giá rét không?"
"Có thể chống một chút, so với anh chịu rét tốt hơn." Khương Hòa nắm quả cầu nhỏ trên đầu nghịch nghịch, lông xù có cảm giác rất tốt.
"Hắc, đôi giày cỏ đó của cô còn không bị đông ngón chân sao?"
"..."
"Được rồi, tôi ra ngoài đây, đói thì tự mình nấu cơm ăn, không cần phải làm cho tôi, trong tủ lạnh vẫn còn cà chua và trứng gà."
Hứa Thanh mặc quần áo xong, dặn dò một tiếng liền đi ra cửa.
Tháng mười cũng đã qua hơn nửa, anh ta còn chưa trả tiền phòng. Vốn dĩ định trực tiếp chuyển tiền cho lão đầu tử nhưng lại nghĩ tới việc tháng trước giảm tiền thuê phòng cho anh ta, vẫn nên về một chuyến thì tốt hơn.
Miễn cho tới lúc đó ba mẹ anh ta lại chạy tới. Cùng Khương Hòa ở chung.. Phi, chuyện thu lưu Khương Hòa đối với cô ấy mà nói là một chuyện bình thường, nhưng đối với người không biết gốc rễ của cô ấy thì có chút không được bình thường, nhất là đối với hai lão đầu nhà anh ta. Con trai đột nhiên cùng người ở chung, như thế nào cũng phải hỏi thăm xem sao.
Cô nam quả nữ sống chung dưới một mái hiên, sớm chiều sống chung, nói không có gì quỷ cũng không tin.
Trừ phi ngu xuẩn giống Đông Qua mới có thể tiếp nhận cách nói thoái thác này của anh ta.
Hiếm khi mới thấy Chu Tố Chi ở nhà xem tivi chờ đợi, không đi ra ngoài đánh mạt chược với các bà dì. Có thể là vì Hứa Thanh ở đây "người một nhà tương thân tương ái", thảo luận về nguyên cớ tự mình tới đây.
"Chỉ có mình con?"
Hứa Thanh quay về, mẹ Hứa quay đầu nhìn ra ngoài xem xét, thấy Hứa Thanh cứ như vậy đóng cửa lại, không khỏi hỏi.
"Nếu không thì thế nào?"
"Bạn gái đâu?"
".. Ở nhà, không đưa cô ấy tới." Hứa Thanh vì đãi ngộ giảm tiền thuê nhà, mê muội tán dóc lương tâm.
Quay người vào thư phòng nhìn một cái, chuyển đề tài: "Ba con vẫn chưa về?"
"Phát hiện di tích gì đó, bận vài ngày rồi.. Không đúng, tại sao không đem bạn gái về?"
"Người ta gọi đó là cổ mộ, di tích cái gì.. Làm thám hiểm hay sao?"
"Ta nói, tại sao con không đem cô bé đó về đây?" Chu Tố Chi tăng thêm ngữ khí lặp lại.
"Cổ mộ rất tốt, đợi đào ra được một chút bảo bối, ba con lại được lên báo.. Ách, đừng trừng, không phải chỉ là một bạn gái thôi sao, đem tới đây làm gì?
Ăn lương thực của hai người tới lúc đó ba con lại nói con đi ăn nhờ còn mang theo bạn gái đi cùng, gặm quá tàn ác rồi."
Hứa Thanh quay về liền không chịu ngồi yên, sờ chỗ nọ lại sờ chỗ kia. Từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò, đến đĩa hoa quả lấy một quả quýt, lại đi vào nhà bếp mở vung ra xem "đói rồi, còn chưa nấu cơm?"
"Chưa, ăn phân đi."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!